Cám ơn số mệnh sắp đặt...
Cám ơn số mệnh sắp đặt...
(Admin - "Rồi sẽ qua hết, phải không?")
Dù sau này có ra sao thì hai đứa vẫn thầm cám ơn số mệnh đã sắp đặt chúng gần bên nhau.
***
- Đúng là con điên!
Hắn nói khi thấy con bé đi ngơ ngác trong sân trường. Quần áo theo một lối mốt cũ không lẫn vào ai, cũng bắt chước học đòi người ta đánh một đôi môi đỏ chót. Con bé là sinh viên năm nhất mới vào trường. Với cái cơ sở mới mở thêm trên Đà Lạt mộng mơ này, các sinh viên gần như biết hết mặt nhau khi chỉ có hai khóa với khoảng ba trăm sinh viên. Thế nên chẳng mất thêm bao nhiêu thời gian nữa để con bé gặp và quen với hắn.
- Như thằng hâm... - Con bé nói khẽ vào tai cô bạn mấy lời đó khi tình cờ đi chung với hắn trong đám bạn.
Vì hắn nói nhiều, mà nói toàn những thứ tào lao. Con bé thấy chướng mắt vô cùng.
Số mệnh luôn sắp đặt người này cạnh người kia một cách có lý do. Chẳng phải thích thú gì nhưng hắn hay đến chỗ con bé chơi, con bé đón nhận một cách tự nhiên nhưng chẳng phải là chào đón. Bởi lý do rất đơn giản, hắn đến để học chung với thằng bạn cùng lớp sát bên phòng con bé, rồi lời qua tiếng lại, rồi thân nhau hơn.
- Ê này, sao em có thể khoác lên mình mấy bộ cánh này được vậy? Nó như của thập niên 70.
Con bé thấy quê nhẹ, nó chống chế:
- Em đi học chớ có phải đi diễn thời trang đâu.
- Em tô môi cứ như để đi đóng phim ma vậy.
- Em thấy mấy cô trên thảm đỏ đánh môi như vậy, báo chí khen lắm mà, anh đúng là đồ quê mùa.
Hắn cũng chịu thua luôn con bé. Hắn biết con bé đang muốn lột xác để trở thành nàng công chúa như Lọ Lem. Chỉ có điều mắt thẩm mĩ của con bé có vấn đề. Từ năm cấp I đến hết cấp III, con bé chưa bao giờ nhận được một bức thư tình hay cái liếc trộm của bọn con trai. Nó tủi thân lắm, vậy nên nó quyết tâm lên đại học phải thay đổi mình. Ngày đầu tiên đi học, con bé thấy đám con gái hầu như đứa nào cũng trang điểm, xõa tóc, đi giày cao gót và những chiếc quần lưng cao ôm lấy dáng. Nó trầm trồ ngưỡng mộ, về nhà, nó gọi điện bắt mẹ nó gửi đống quần jean cũ của mẹ, của dì nó lên, cả đôi giày có gót thô kệch mẹ nó xếp trong xó bấy lâu nay, thỏi son đậm màu của mẹ nó nữa, nó bắt mẹ gửi tất. Chẳng biết con gái muốn làm gì nhưng nhưng thứ không mặc được nữa đó mẹ nó đóng gói cho nó hết, vừa hay cũng đỡ chật nhà.
Nó vui vẻ thử đống đồ đó, nhưng chiếc quần jean lưng cao, đôi giày cao gót, thỏi son màu đỏ chót mà nó rất hài lòng đó lại là thứ khiến nó xấu xí và quê mùa hơn trong mắt mọi người. Nó vẫn không hay biết, vẫn vui vẻ, tự tin khoe hết bộ này tới bộ khác. Nó thường thấy người ta nhìn nó rất lâu, nó chắc mẩm chuyến này tha hồ anh chết với nó. Con bé tội nghiệp đâu biết rằng người ta coi nó như sinh vật lạ và quý.
May còn hắn là tốt với con bé, ban đầu cũng có chút kỳ thị, rồi sau đó hắn phát hiện ra con bé thật ngây thơ, trong sáng. Hắn bắt đầu góp ý một cách đầy tế nhị, rồi thường xuyên quẳng vào mặt con bé mấy cuốn tạp chí thời trang hiện đại. Con bé cầm lấy nhưng thứ nó quan tâm là cách thức trình bày và kiểu chữ chứ không phải mấy bộ quần áo đó. Hắn ngán ngẩm, con bé học đồ họa, nên tất nhiên quan tâm đến thiết kế tạp chí hơn thời trang rồi, nó coi với vẻ say sưa rồi thỉnh thoảng reo lên khe khẽ, đánh dấu lại khi thấy mấy kiểu chữ đặc biệt.
Cho coi tạp chí không hiệu quả, hắn lên mạng, tìm mấy xu hướng mới rồi gửi cho con bé, mong con bé để ý mà thay đổi mình trước khi nổi tiếng khắp thành phố. Con bé cũng xem, nhưng không hiểu dụng ý của hắn. Con bé còn lắc đầu nguầy nguậy khi hắn đề nghị thử một bộ quần áo kiểu khác. Con bé thấy kỳ cục chết đi được, mặc đồ kiểu này quen rồi. Nó cũng tự hài lòng khi đứng trước gương thì việc gì phải mất công thay đổi mình.
***
Một buổi sáng, hắn suýt chết ngất khi thấy con bé xõa tóc. Mái tóc dài tới tận đầu gối mà trước nay con bé chỉ búi lên cao nên không ai biết, nó đòi xõa tóc đi học cho giống các bạn nhưng quả thật mái tóc quá dài, lại không thẳng tự nhiên do búi nhiều trông nhỏ chẳng khác gì mấy con ma nữ trong phim kinh dị. Hắn-bằng tất cả sự chân thành, năn nỉ nhỏ đừng làm điều đó. Hắn biết con bé dễ bị tổn thương nên không dám chê thẳng mặt, hắn nhớ lại và vẽ ra các câu chuyện có mấy người buôn tóc hay chạy theo rồi cắt trộm đi mái tóc dài của các cô gái. Con bé hãi hùng đành quấn tóc lên, nó quý tóc hơn vàng nữa nên không dám manh động.
Cứ như thế, từng ngày, từng chút một, hắn phát hiện ra mình không thể xa con bé được, hắn chuyển trọ tới sát đó luôn. Một con nhóc quê mùa, không hiểu biết nhiều lại khiến một thằng khá ổn về mọi mặt như hắn phải nhớ nhung. Có lẽ vì con bé quá ngây thơ, hắn muốn bảo vệ con bé.
Hắn quyết định đi làm thêm để thay đổi chút gì đó, nếu con bé nhất quyết bảo thủ thì hắn sẽ lôi con bé ra. Ngày ngày chứng kiến cảnh người ta cười vào mặt con bé hắn không đành lòng. Tháng lương đầu tiên, hắn tặng con bé một bộ váy với hai cái quần jean, con bé ngạc nhiên vô cùng. Hắn nói là quà của anh trai cho em gái. Con bé không có anh trai nên vui lắm. Nó giặt rồi ủi tất cả đồ mới treo lên, không dám mặc vì sợ cũ, sợ hỏng món quà đầu tiên trong đời.
Tháng lương thứ hai hắn chi mạnh tay hơn khi kéo con bé ra tiệm làm lại tóc, con bé giãy giụa khóc nức nở nhưng hắn hứa không cắt ngắn đi. Kết quả một mái tóc mới ngang thắt lưng, gợn sóng chút xíu ở đuôi khiến con bé như thiên thần chứ không phải ma nữ nữa. Hắn vứt luôn cây son già nua của con bé, dúi vào tay nhỏ mấy thỏi son hồng hồng, xinh xinh. Đôi giày thô kệch cũng bị thay thế bởi đôi hài trắng lộng lẫy như của công chúa.
Con bé lại cất hết những thứ ấy vào tủ, vì sợ cũ, sợ hỏng. Hắn tức điên với đứa con gái nhà quê này. Nhưng hắn không thay đổi được nhỏ.
Buổi vũ hội diễn ra vào cuối tuần, hắn thì đổ bệnh vào ngày thứ sáu, hắn gọi nhỏ qua phòng thì thào, bắt nhỏ hứa phải mặc cái váy hắn tặng, đi đôi hài trắng, xõa tóc và dùng chút son hồng khi đi dự vũ hội. Thấy hắn đang ốm, con bé đành đồng ý để chiều lòng hắn.
Con bé đến đó với bao sự ngỡ ngàng của mọi người, nếu con bé không cất lên lời chào chắc mọi người còn tưởng nó từ đâu tới. Đám con trai bắt đầu quan tâm tới con bé hơn, đám con gái thì có những ánh mặt ghen tị, ghét bỏ.
Cuối ngày, con bé hồ hởi chạy về nhà khoe tíu tít với hắn nó được săn đón, được tâng bốc như thế nào. Thấy mắt con bé hoa lên, tay chân múa loạn xì ngầu hắn cũng thấy vui. Con bé đúng là thật rạng rỡ trong diện mạo mới này, hắn tự hào vì là người đầu tiên phát hiện ra.
Hôm sau, con bé chạy về nhà với vẻ mặt khác, còn hào hứng hơn vẻ mặt tối qua, nó khoe nó có người yêu rồi. Hắn bất ngờ suýt té xuống giường:
- Khi nào? Ai?
- Dạ, mới sáng nay, anh ấy là hot boy lớp Kiến trúc.
- Thằng Gia Ân à?
- Dạ. Ảnh nói ảnh yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên nhưng hôm nay mới dám lấy hết động lực để tỏ tình.
- Cái thằng chết giẫm, nó lừa em đó.
- Không có đâu, ảnh còn tặng em chiếc kẹp nơ này nữa nè, ảnh nói ảnh mua lâu rồi mà không dám đưa.
- Em tin à?
- Dạ.
- Em đồng ý rồi à?
- Dạ.
"Thế còn anh thì sao?" Hắn định hỏi câu đó nhưng bỗng im lặng, thế là rõ ràng con bé coi hắn như anh trai rồi. Hắn quay mặt vào trong kéo chăn che kín đầu. Có cái gì đó khó chịu, bứt rứt vô cùng đang diễn ra trong hắn. Không những điên đầu mà bụng hắn cũng sôi lên vì tức tối. Hắn quá yên tâm với con bé mà không để ý rằng nhỏ cũng sẽ bị chú ý nếu có nhan sắc. Con bé như chú chim non hót líu lo chạy đi nấu cháo cho hắn. Con bé nào biết thứ tình cảm của hắn dành cho nó không đơn thuần chỉ là anh em.
Những ngày sau đó, điện thoại con bé reo liên tục, nó tốn nhiều tiền hơn cho những tin nhắn và những cú điện thoại mùi mẫn. Con bé như đang sống trong thứ tình yêu màu hồng mà nó vẫn hay mơ. Rồi nó cũng có cuộc hẹn đầu tiên với một thằng con trai trong đời. Hắn khó chịu ra mặt khi con bé cứ ngắm nghía trước gương hàng giờ đồng hồ rồi quay qua hỏi hắn những câu vô nghĩa.
- Này, ở nhà đi, nhìn em xấu lắm.
- Dạ? Em xấu... - Con bé tắt ngúm nụ cười nhìn hắn ngạc nhiên.
- Ờ, em mặc bộ quần áo đó chẳng đẹp xíu nào.
- Vậy sao?
Con bé tiu nghỉu xị mặt xuống, nhưng muốn đi chơi nên con bé vẫn quyết tâm đi cho dù hắn bóng gió ngăn cản. Con bé đâu đủ thông minh để nhận ra hắn muốn gì, nó tưởng nó xấu thật. Do vậy mà con bé càng tin tưởng hơn vào thứ tình yêu này vì theo lời nó kể thì cái cậu Gia Ân không hề chê nó, còn khen nó xinh như thiên thần.