Buông tay cho ngày mai nắng ấm
Buông tay cho ngày mai nắng ấm
(Admin - "Rồi sẽ qua hết, phải không?")
Quán cũ, góc ngồi quen thuộc, cũng con người đó, cũng bản tình ca này, duy chỉ khác một điều- Anh giờ đang ở trước mặt cô; còn người sánh bước bên cô, nắm chặt tay cô lúc này lại là một người con trai khác.
***
Hít một hơi thật sâu, cố lấy lại bình tĩnh, từng bước đi chậm rãi, nhưng đầy dứt khoát. Cô tiến về phía anh, cố trấn an mình bằng một nụ cười thật tươi, thật tự nhiên hết mức có thể. Chất giọng miền Tây ngọt ngào, trong trẻo, không thể lẫn vào đâu.
- Chào anh! Xin lỗi vì đã để anh đợi lâu.
Ngước lên nhìn cô, mắt anh bỗng dưng tối sầm lại, khuôn mặt dần biến sắc, nụ cười trên môi tắt lịm. Anh thật sự chưa chuẩn bị tâm lý, anh chưa từng nghĩ, cũng không bao giờ nghĩ- sẽ có một ngày cô lồng tay mình vào tay một người, mà người đó không phải là anh.
Vài phút trôi qua trong im lặng. Anh lạnh lùng cất giọng:
- Thì ra đây là lý do em không muốn gặp lại tôi nữa à?
- "Phải". Cô đáp trả không chút do dự. Tay cô càng siết chặt hơn, hơi thở có phần gấp gáp, nhưng đầy kiên quyết. Mắt cô vẫn dán chặt vào anh, theo dõi từng cử chỉ, biểu hiện trên gương mặt anh. Cô tiếp lời: "Đây là Phương- chồng sắp cưới của em. Tụi em sẽ tổ chức lễ cưới vào tháng sau."
Từng câu nói rất rõ ràng, rành mạch, mang theo một thông điệp vừa đủ để người nghe có thể hiểu được một cách chính xác lời người nói muốn truyền đạt lại. Đó là một sự thật, anh cần phải biết dù là muốn hay không thì anh cũng không có quyền chọn lựa hay thay đổi, bởi nó như là lẽ tất yếu của cuộc sống này.
Một thoáng mơ hồ lướt qua trong tâm trí. Mày anh nhíu lại, những nếp nhăn trên trán dần hiện rõ, sít lại gần nhau hơn rồi từ từ giãn ra, nét căng thẳng dần biến mất, thay vào đó là sự bình thản đến lạ lùng, kèm theo đó là một nụ cười nhếch mép. Cô vẫn không rời mắt khỏi anh, mặt đối mặt mà như xa cách đến muôn trùng.
Anh đứng dậy chìa tay về phía cô và nói:
- Chúc mừng em. À mà không, phải nói là chúc mừng hai bạn thì mới đúng.
Bàn tay ấy vẫn còn ấm nóng, vương vấn chẳng muốn rời xa. Đó là thứ cảm giác luyến lưu còn sót lại trong cô, khi bóng anh đã dần khuất dạng sau câu chúc mừng đầy mỉa mai và chua chát ấy.
Anh đã bước ra khỏi cuộc đời cô, chính thức đặt dấu chấm hết cho cuộc tình không lối thoát. Ừ! Cô cũng muốn thế cơ mà. Vì cô biết, đây là con đường duy nhất, để cô và anh tìm lại chốn bình yên trong quãng đời còn lại của cuộc đời mình.
Anh đi rồi, anh đã đi thật rồi. Còn cô, vẫn còn ngồi bất động trên ghế, ly nước đã tan hết đá tự bao giờ. Từng giọt thấm trên thành ly, đọng lại, mong manh. Bàn tay lạnh giá vẫn còn ngoan ngoãn nằm gọn trong tay Phương- người anh, người bạn thân đáng tin cậy nhất, và cũng là người cùng cô diễn trọn vai cho màn kịch vừa rồi.
Lặng im ngồi bên cô, Phương chẳng nói hay hỏi bất kỳ điều gì. Anh cũng không hoài nghi hay thắc mắc tại sao cô lại nhờ anh đóng giả "chú rể" bất đắc dĩ thế này. Vì anh hiểu rõ bản tính của cô, nếu nói được, cô nhất định sẽ nói cho anh biết. Còn không thì dù có tra, có khảo đến thế nào, kết quả cũng chỉ hoài uổng công.
Khoảng không xung quanh thật yên tĩnh. Mọi người đến Lặng café đa phần là để tìm một chốn riêng tư như chính cái tên vốn có của nó. Những khúc nhạc trữ tình êm dịu luôn làm cho con người ta lắng lòng lại suy tư, rồi thổn thức. Đây là lần trở lại đầu tiên, kể từ khi chia tay mối tình đầu, nhưng dường như thời gian chẳng làm thay đổi được cảm xúc của lòng người. Cô vẫn thấy khóe mắt cay xè, cổ họng nghẹn đắng, kỷ niệm xưa như đang hiện ra trước mắt, quá khứ ngày nào như mới hôm qua. Cũng như khi gặp lại Thanh- người cô đã dành bảy năm thanh xuân để yêu và để hận. Gặp lại trong ngang trái, xót xa, chia ly là điều không thể nào tránh khỏi, khi giờ đây tất cả đã thay đổi hết rồi.
Lắt nhẹ tay mình, cô quay lại nhìn Phương, bàn tay còn lại đặt lên tay anh, cô mỉm cười qua ánh mắt.
- Cảm ơn anh. Phương.
Không đợi cô nói thêm gì nữa. Như chờ cơ hội này từ lâu, anh cần phá tan đi cái bầu không khí quá tĩnh mịch này. Anh pha trò dí dỏm
- Hehe... cảm ơn gì chứ! Cái cảm, cái ơn của em đâu có ăn được đâu, giờ anh đang đói nè. Em làm chuyện gì thiết thực hơn đi.
- "Chuyện thiết thực?"- Cô tròn mắt nhìn anh ra chìu nghĩ ngợi.
- Haha...ngây thơ thật không đó? Anh chịu thiệt, hi sinh hình tượng để làm người yêu của em. Giờ thì phải trả công cho anh đi chứ?
- À.. à.. hiểu rồi. Vậy hôm nào em mời anh một bữa hải sản hén!
- Hôm nào là hôm nào, chẳng bằng ngay hôm nay, để lâu nó nguội. Mà nhiều khi em lại giả vờ quên mất thì thiệt cho anh rồi.
- Trời... anh nghĩ em tệ đến thế sao? Mà anh cũng thực dụng thiệt, giờ em mới phát hiện ra đó.
- Haha... tội nghiệp chưa! Còn nhiều thứ về anh, em chưa biết nữa đấy, từ từ khám phá đi cưng. Còn giờ thì đi thôi nào, anh đói muốn xỉu rồi, tại em mà từ trưa tới giờ anh chẳng có cái gì trong bụng hết.
Anh nắm tay cô kéo đi, nhanh đến nổi cô không kịp phản ứng gì. Miệng cô thì cằn nhằn, còn chân vẫn bước vội theo anh. Nghĩ cũng thật lạ, sao anh lại tốt với cô như thế nhỉ?- Cô từng tự hỏi như thế, nhưng rồi sau đó, cô lại lặng im chấp nhận tình cảm nhẹ nhàng vô tư, trong sáng của anh, mà không cần phải biết nguyên do. Vì đối với cô, như thế này đã là quá đủ rồi.
Sài Gòn- 10pm vẫn vô cùng náo nhiệt. Người người kéo nhau ra đường, quán quán đông kít mít, xe cộ nháo nhào, tiếng còi inh ỏi.
Anh đưa cô đến quán ốc cạnh bờ sông- nơi anh thường tự tập bạn bè mỗi dịp cuối tuần. Ở đây, trăng thanh, gió mát, không khí trong lành, thoáng đãng lại được cái yên tĩnh nữa. Thoáng thấy dáng anh, chị chủ quán vồn vã:
- Nay chịu dẫn người yêu theo rồi đó hả chú?
- Haha...cái chị này tinh mắt ghê ta! Haha....
Chị chủ nháy mắt, cười giòn tan
- Bình thường ra đây, chỉ toàn bợm của chú, chứ có bóng hồng nào đâu. Nay có nàng cùng đi, nhìn chú là chị biết liền hà.
- Haha... chị đổi nghề đi!
- "Nghề gì chú? chị đâu biết làm gì nữa đâu". Chị chủ lúng túng, hỏi như thật.
- Nghề làm thầy bói đó...haha..