Pair of Vintage Old School Fru
Bảy ngày hạnh phúc

Bảy ngày hạnh phúc

Tác giả: Sưu Tầm

Bảy ngày hạnh phúc

Em không phải là người đầu tiên tôi rung động nhưng em thực sự mới là mối tình đầu. Vì tôi yêu em và em yêu tôi. Và thế đấy tình đầu. Tôi gặp em trong một dịp cũng thật đặc biệt. Giả sử không có ngày hôm ấy, giờ ta có muốn thất vọng về nhau cũng không được. Đúng không em?


***


Bảy ngày hạnh phúc


Chiều. Một buổi chiều miền sơn cước trầm lắng và sâu thẳm như bao chiều khác cứ nhè nhẹ trôi theo những áng mây bên sườn núi. Những tiếng chim rừng từ nơi đâu vọng lại nghe da diết biết bao. Chúng tôi, những giáo viên trẻ tuổi từ dưới xuôi lên nhận công tác nơi miền thâm sơn cùng cốc của tỉnh nhà. Và mỗi khi bóng chiều đổ sụp thì cũng là lúc có một nỗi niềm tha thiết nào đó dâng lên trong trái tim của những lồng ngực trẻ. Cô đơn, nhớ nhà và trống vắng. Đó là những cảm giác mà tôi có thể cảm nhận được. Và trong bóng chiều chập choạng ấy, một thanh niên đèo một cô gái trẻ từ dưới xuôi, ngược bao đèo dốc, hướng về miền sơn cước thẳm sâu. Đó là anh Lâm, một đồng nghiệp, có vợ ở dưới xuôi nên tuần nào anh cũng về thăm ngày Chủ nhật rồi chạy lên. Hôm nay, anh không đi một mình mà có thêm một cô bé xinh xinh, rất trẻ đi theo sau nữa. Tôi không biết là ai nhưng nghe anh em nói là giáo viên trẻ mới về trường. Lòng tôi khấp khởi mừng thầm vì lâu rồi chưa có một bóng giai nhân nào bén mảng đến đây. Những cô giáo trẻ trong trường thì đều có gia đình hoặc người yêu ở dưới xuôi hết rồi. Tôi âm thầm hi vọng và cầu cho cô bé chưa có người yêu.


Đêm ấy, trường tôi tổ chức văn nghệ theo từng tổ chuyên môn để chào mừng 20/10. Tôi là người nổi bật nhất trong buổi diễn đó với tài ca hát, diễn kịch hài hước và biểu diễn thời trang ... Cuối cùng, tổ tôi được ban giám khảo chấm giải nhất với số điểm gần như tuyệt đối. Vai hài do tôi tự tìm hiểu rồi tự đóng với một cô giáo viên trong tổ làm mọi người cười đau cả bụng và thế là tôi vô tình lọt vào tầm chú ý của em. Giả sử em lên muộn hơn hoặc sớm hơn thì chắc không có chuyện gì xảy ra giữa hai chúng ta. Đúng không em?


Em là ai?


Thật ra em không phải là giáo viên mới mà là em gái, con chú ruột của anh Lâm. Em học kế toán, ra trường rồi nhưng chưa đi làm. Em lên đây cũng là do tình cờ. Bữa đó từ quê, em xin xe anh Lâm vô Tam Kỳ vì em đang học bằng tiếng Anh B ở trong ấy. Anh Lâm sẵn tiện rủ em lên núi chơi một hôm cho biết. Và thế là em lên. Ông trời đã khéo sắp đặt cho ta gặp nhau phải không nhỉ?


Tôi và em gặp nhau tại giếng nước tập thể. Em quả thật khá xinh, đôi mắt lúc nào cũng mơ màng và đượm một nỗi buồn cuốn hút. Lúc tôi đang ngồi giặt quần áo thì em đi ra. Bỗng điện thoại em reo.


- A lô! Cho hỏi ai đó?


- ...


- Em không biết anh nghe.


- ...


- Không biết thì tắt máy đi chứ nói chuyện làm chi cho hại não em? Tôi trêu em.


- Dạ, ông nào kỳ quá, gọi cho người ta mà không chịu nói là ai.


- Chắc thấy em dễ thương nên muốn làm quen đó mà.


Em lặng im, không nói gì, chỉ cười thôi rồi ngồi xuống rửa chén cho anh trai.


Một lúc lâu, tôi hỏi:


- Em lên đây thấy sao?


- Buồn quá anh ơi.


- Sao buồn? Ở đây có nhiều anh đẹp trai chưa vợ lắm nghe.


Và em lại cười. Em ít nói khiếp. Nhưng sự im lặng rất duyên của em làm tim tôi xao xuyến.


- Em lên đây có đi chơi đâu chưa?


- Dạ chưa.


- Sao vậy? Không có ai làm hướng dẫn viên hả? Vậy anh tình nguyện nghe? Tôi lại trêu.


Em cười, không nói nhưng gật đầu. Thế là chúng tôi hẹn nhau ở quán Gió Lộng. Buổi hẹn đầu tiên của tình yêu.


Tôi gần như diễn thuyết suốt buổi hẹn hò. Em lặng im làm thính giả và cười khuyến khích. Tất nhiên là tôi cũng kịp biết em tên Mây, là chị hai trong nhà có ba chị em gái. Nghe chị hai là tôi khoái rồi, tôi nghĩ em này sẽ đảm đang, tháo vát vì phải gánh trách nhiệm chị đầu mà.


Khi chúng tôi đi chơi về thì bị anh Phong chắn ngay đầu cổng kí túc và nói:


- Chú mi lanh quá nghe. Chú làm anh bị con bé cho leo cây chuối nè.


Tôi bật cười với cách dùng hình ảnh so sánh của anh. Câu nói này làm tôi nhớ hoài và cũng cười hoài một mình vì nó. Mắt anh Lâm thì ánh lên một nỗi lo sợ mơ hồ. Anh nghe ở đâu không biết rằng tôi là một tay sát gái ghê lắm. Đúng là oan mà.


Rồi từ hôm đó, tôi liên tục vượt hơn trăm cây số về Tam Kỳ để săn đón nàng. Tôi yêu nồng nhiệt và theo đuổi nồng nhiệt nên cuối cùng nàng đã xiêu lòng. Thế là kết thúc tập một. Tập tán tỉnh.


Tập hai. Tập yêu đương bắt đầu. Tôi và em yêu nhau trong gần một năm rưỡi, ba, bốn lần chia tay rồi ba, bốn lần lại tìm đến. Khi yêu nhau và gần gũi nhau nhiều mới thấy hết những điểm yếu của nhau. Tôi thì có quá nhiều điểm yếu, ví dụ như ham chơi, món nào tôi cũng chơi, từ bài bạc, thuốc lá, rượu chè, bi a... Nhưng được cái món nào cũng đến mức độ rồi dừng, chỉ chơi giải trí cho khỏi nỗi buồn xa nhà thôi chứ không sa đà. Em thì hay giận hờn vô cớ. Nhiều lúc tôi chẳng biết mình sai cái gì mà em cũng giận cho được. Mỗi lần em khám phá ra một tật xấu của tôi là em lại giận hờn, không khám phá ra cũng giận? Không rõ nguyên nhân! Cái em thất vọng nhất về tôi là sự hững hờ, lạnh nhạt. Có lẽ tôi hết yêu em? Còn cái tôi thất vọng nhất về em đó là tính thiếu can đảm trong cuộc sống. Em gần như dựa dẫm vào người khác chứ không đứng một mình được. Ở nhà thì dựa vào cha mẹ, ra đường thì dựa dẫm bạn bè, có người yêu thì dựa dẫm vào người yêu. Ngoài ra, em còn rất cố chấp, khuyên không bao giờ chịu nghe. Tôi chạy đi xin việc cho em khắp nơi mà không chỗ nào em chịu nộp đơn. Có hôm, em còn bật khóc khi nghe tôi thông báo: "Em về đem đơn đi nộp chỗ đó rồi phỏng vấn đi làm." Tôi tưởng là em xúc động khi có việc làm, hóa ra em khóc vì sợ hãi. Em sợ đi làm? Không hiểu nổi?


Mỗi lần chia tay là mỗi lần nước mắt em lại rơi lả tả trên khuôn mặt xinh xắn, nhu mì. Và cứ mỗi lần như vậy, tim tôi lại mềm như cọng bún. Em quá yếu đuối, quá mong manh trước cuộc sống. Nếu tôi buông tay, tôi sợ không biết em sẽ thế nào? Em ạ.


"Hãy cho tình yêu một cơ hội." Câu nói này của Uyên, bạn em, tôi nhớ mãi. Vâng! Em và tôi đã cho tình yêu của nhau một cơ hội. Và cơ hội đó chính là tập ba. Tập hôn nhân.