Báo cáo: Em yêu đồng chí
Báo cáo: Em yêu đồng chí
Vinh quay về phòng mà tim đập liên hồi, nó đập nhanh hơn cả những lần Vinh chạy thục mạng vì tiếng còi báo động. "Mình thích cô ấy rồi sao? Mới có một tuần thôi mà, không thể nhanh như thế được. Đi ngủ thôi" – Vinh tự nói với mình.
Tuần thứ hai Vinh vẫn được Linh tháp tùng đi tới những khu nhà xa của xã để lắp đường dây điện cho dân và khu rừng trên đồi để trồng cây. Linh tranh làm công việc của mấy anh bộ đội nhưng con gái thì biết đường nào mà lắp điện, nài nỉ mãi cuối cùng Linh được một anh linh trẻ nhường cho chân đứng dưới giữ thang cho thủ trưởng Vinh mắc điện. Vinh bị ngã xõng xoài vì trượt chân còn Linh thì nằm yên không kêu một tiếng bởi cái tay của Vinh đang ở trên ngực Linh. Vinh đứng dậy ngại ngùng xin lỗi, mặt Vinh lại đỏ lên giống như người uống bia. Cánh lính chạy vào thấy mặt Vinh bị xước nhẹ do va vào thành của chiếc thang, Linh thì đang đứng bẽn lẽn ngại ngùng lại có cớ để trêu thủ trưởng.
- Anh có võ mà lại dính chưởng của chị ấy à?
- Em nghe nói dạo này bạo hành gia đình tăng cao mà chủ yếu là chồng bị vợ đánh anh ạ.
Các chiến sĩ trẻ của Vinh cứ đùa rồi lại cười ầm cả lên nếu Vinh không nghiêm túc ra lệnh đi làm việc thì có lẽ cả Linh và Vinh còn bị trêu cho ngại nữa.
Hai tuần trôi qua thật nhanh, khi Vinh bắt đầu quen thuộc với nhịp sống nơi đây cũng là lúc Vinh phải trở về đơn vị. Vinh đang ngồi sắp xếp lại đồ đạc chuẩn bị cho buổi hành quân ngày mai.
- Các anh về rồi có quay lại đây nữa không? – Linh tặng cho Vinh cuốn sổ nhỏ làm kỷ niệm rồi hỏi Vinh.
- Còn tuỳ cô ạ, lính mà, đâu cần thì ta cứ đi thôi. Về đơn vị tôi sẽ làm cái gì đó gửi tặng lại cô sau. – Vinh gãi đầu cười ngượng.
Chắc Vinh không biết là Linh cũng đang dành cho anh rất nhiều tình cảm, thứ tình cảm đặc biệt lần đầu tiên xuất hiện trong Linh. Cô bắt đầu thấy yêu anh lính hiền như đất, nhút nhát, cứ cặm cụi làm việc suốt ngày, bị đám lính trêu thì chỉ toét miệng cười nhưng cũng đầy cương nghị, nghiêm khắc mỗi khi giao nhiệm vụ hay nhắc nhở mấy chiến sĩ trẻ của mình.
Bà con xếp một hàng dài tiễn các anh bộ đội. Mấy cô gái trong xã đang ôm vài chiến sĩ trẻ của Vinh, đám còn lại đang trao đổi số điện thoại, Vinh không nhìn thấy Linh đâu, Vinh đoán chắc Linh đang bận làm công việc gì đó nên không ra được. Vinh thay mặt các chiến sĩ cảm ơn bà con trong thời qua đã luôn yêu thương, đùm bọc, coi cánh Vinh như con cái của mình, Vinh vẫy vẫy tay chào ông Lân rồi bước lên xe. Đi được một đoạn thì Vinh nghe thấy chuông điện thoại kêu, "Báo cáo: Em yêu đồng chí" – Tin nhắn của Linh gửi cho Vinh.
" Ngốc thật, thế mà không nói, nhẽ ra mình phải là người nói trước chứ nhỉ, tại mình nhát quá, cũng may cô ấy nói rồi nên mình đỡ phải nói" – Vinh nghĩ thầm trong đầu. Vinh nở một nụ cười rất tươi nhắn tin trả lời "Báo cáo: Anh sẽ quay lại" rồi sau đó Vinh cùng các chiến sĩ hát vang bài hát "Đời mình là một khúc quân hành".
Trịnh Vương HQ