Bán trinh
Bán trinh
Tôi chờ đợi trong im lặng. Cô gái tiến đến bàn làm việc của tôi, cầm cây viết lên, viết vào trang giấy trắng mấy dòng nghệch ngoạch.
- Bây giờ đến lượt cô tự tư vấn cho chính mình rồi đấy.
- Cô là ai? - Tôi vội vàng hỏi.
Người con gái ấy cười và nhìn vào mắt tôi, lại một làn khói thuốc bay vào mặt tôi: "Hãy học ở tôi".
Như một giấc mơ. Tôi chao đảo cõi lòng, đàn ông vẫn íích kỉ như nhau. Tôi nhận ra sự thay đổi từ anh ngay cái lần anh đai nghiến nhìn tôi.
Nỗi ám ảnh ngày xưa quá lớn đối với hai chúng tôi. Anh đã quá yêu tôi nên không muốn bất kỳ ai chạm vào thân thể của tôi, thân thể người vợ đầy kiêu hãnh của anh.
Tôi khoát lên người một bộ váy màu đỏ, tóc cắt ngắn, nhuộm màu hạt dẻ, tô son môi màu đen bóng, lấp lánh kim tuyến, móng tay và móng chân tôi cũng đều sơn màu đen. Đeo hoa tai dài, mang túi xách màu đen sang trọng, diện một đôi giày cao mười phân màu đỏ xẫm được đính bằng những hạt đá lấp lánh. Tôi thấy thấp thoáng hình ảnh Dạ Linh của ngày xưa, xinh đẹp và giàu có.
Theo tờ địa chỉ mà cô gái ấy đưa, tôi đến nơi, gõ cữa.
- Cô cần gì? - Một con mụ cũng quái dị chẳng khác gì tôi.
- Tôi muốn bán trinh. - Sắc mặt tôi không chút thay đổi.
Ánh mắt mụ ta nhìn tôi từ trên xuống dưới không chút nghi ngờ: "Có cần phải sang trọng như thế không?". Một cuộc sắp xếp, chắp nối gọn gàng. Tôi bán trinh cho chính chồng của mình. Tôi ung dung, bước vào căn phòng để đón đợi người đàn ông ấy. Tôi thư thái hút một hơi thuốc dài.
Thì ra, đây là bài học mà chồng tôi chưa bao giờ dạy cho tôi. Chồng tôi yêu cầu mở đèn lên. Tôi điềm nhiên: "Chơi em xong rồi hãy mở".
Nước mắt tôi vẫn lăn dài trên gương mặt. Sẽ là lần cuối cùng tôi ở cạnh anh lúc này, tôi đã mãn nguyện trao cho anh cái mà anh mong chờ, nó hệt như sự giả tạo mà anh dành cho tôi. Tôi khóc thành tiếng.
- Cô sao vậy? Tôi làm cô đau à?
- Đúng, rất đau....vì sao anh làm như vậy?
Như nhận ra giọng nói của tôi. Anh bật dậy, mở đèn lên. Tôi ngồi dậy xoay lưng về phía anh. Tôi cảm giác một hơi ấm nhè nhẹ đang từ từ đặt lên vai mình. Tôi quay sang nhìn anh một cách hối tiếc. Mắt anh đỏ hoe, thân người anh đỗ sụp dưới chân tôi. Căn phòng lạnh ngắt, yên tĩnh một cách đáng sợ.
Tôi mặc áo quần lại chỉnh tề, rồi bước ra khỏi phòng. Tôi thấy môi anh mấp máy không nói nên lời, anh muốn ghì chặt tôi lại nhưng không được như có một vật gì đó đang đè nặng anh xuống. Tôi biết anh yêu tôi, yêu con người của tôi, yêu tôi như bao thằng đàn ông khác.
- Anh biết là em sợ mưa mà.
Cánh cửa khép lại sau lời nói của tôi. Không gian vẫn lặng điếng người. Có thứ âm thanh rất rõ ràng phát ra từ khi cánh cửa đã khép lại mà tôi và anh ai cũng giả vờ như không nghe thấy...