Anh mãi là thế giới của riêng em
Anh mãi là thế giới của riêng em
(Admin - "Ai cũng có một chuyện tình để nhớ")
Tại sao chỉ có tình yêu của em là sự muộn màng?
***
Lần đầu tiên em gặp anh khi ta cùng đi làm tình nguyện tại một viện trẻ mồ côi. Lúc đó cảm thấy vui vẻ thật sự la khi mình làm nhiều việc tốt. Người khác vui mình cũng hạnh phúc. Em không sao quên được nụ cười như trẻ thơ khi ta cùng chơi với những đứa trẻ đáng yêu ấy. Anh ân cần, nhẹ nhàng hỏi thăm các em nhỏ. Và khi thấy em, anh cười mỉm chào em.
Nụ cười ấy rất ấm áp đối với sự lạnh lẽo trong em. Em đã không thể nào xóa đi nụ cười đó.
Sau đó, em mới biết, anh là du học sinh và thỉnh thoảng về trường để tham gia các hoạt động tình nguyện. Thế là cả mùa hè, chúng ta đã cùng tham gia rất nhiều hoạt động tình nguyện từ thành phố đến nông thôn. Chúng ta luôn ân cần giúp đỡ quan tâm mọi người. Nếu em cố đến gần anh hơn, thì anh sẽ nghĩ gì? Nên em chỉ có thể lặng lẽ đứng nhìn anh dưới hơi thở của mình. Chúng ta đã ngày càng thân thiết với nhau hơn trong những buổi hoạt động. Em rất muốn nói nhưng rồi vẫn yên lặng để luôn đứng đằng sau anh. Hãy nhìn em đi. Đôi mắt em ánh lên chút niềm tin yếu ớt.
Anh thích đi đây đi đó từ nơi này đến nơi khác. Không hiểu sao em cũng chia sẻ với anh ước mơ tự do tự tại của mình và cũng muốn được đi nhiều nơi.
Vào một buổi chiều sau hoạt động cấp phát thuốc tại một vùng quê, khi thấy em ngồi một mình bên sông, anh đã đến bên em hỏi thăm và nói rất nhiều về bản thân. Anh đã nói với em: "Tuổi trẻ của anh có cuồng dại, nổi loạn làm nhiều việc sai trái đến nỗi phải vào trại giáo dưỡng. Nhưng khi gặp cô ấy, anh đã thay đổi, đã biết yêu quý bản thân, đã biết quan tâm mọi người". Khi nói đến đó anh lại cười vui vẻ, đôi mắt anh sáng lên. Cô ấy hẳn là người rất tốt. Em chỉ biết mỉm cười để xua tan nỗi đau trong tâm hồn mình vì anh đã có người yêu.
Em hỏi rằng: "Anh chắc yêu cô ấy nhiều lắm?"
Anh trả lời: "Ừ. Vì có việc bận nếu không cô ấy sẽ đi cùng anh trong chuyến đi này. Em cũng có thể gặp được một người như vậy. Hãy cứ tự do theo đuổi những ước mơ của mình. Em nhé!"
Khi nghe tiếng một người trong đoàn tình nguyện gọi về ăn cơm tối. Anh và em cùng đúng dậy. Anh đi rất nhanh nhưng em thì đi chậm lại. Chợt anh nắm chặt tay em chạy về. Em bất ngờ khi bàn tay ấm áp ấy nắm lấy tay em nhưng lúc đó em càng buồn hơn khi biết mình lỡ yêu anh. Anh nói rằng: "Sao em đi chậm vậy! đợi em về đến nơi chắc mọi người đã ăn xong cơm". Em không thể chịu nổi ánh mắt anh nhìn thật bối rối khi buông tay em ra. Trái tim em như đang gào thét khi đứng trước người em yêu, bên cạnh người em thương. Dù em nghĩ mình không thể tiến xa thêm được nữa.
Tại sao chỉ có tình yêu của em là sự muộn màng? Và nhiều lúc bối rối không biết nói cùng ai. Cảm xúc dồn nén ở bên trong. Cảm giác sợ hãi càng vây quanh em. Nhưng giờ đây những khao khát trong em ngày một lớn dần. Em phải làm sao đây? Từ bao giờ hạnh phúc, niềm vui của em ngoài công việc tình nguyện còn có nụ cười ấm áp của anh. Điều đó vẫn rõ ràng nhận thấy trên gương mặt em, chỉ cần anh quay lại sẽ thấy mà.
Và từng ngày như thế cứ trôi qua nhanh, tình cảm em dành cho anh ngày càng nhiều. Chỉ cần anh biết rằng em đối với anh thật tốt. Nhưng anh đã làm như không có gì hết.
Cuối cùng đã đến lúc anh phải đi thật rồi. Em cũng không hỏi là anh sẽ đi đâu nhưng biết rằng dù anh có đi đâu khi bên cạnh anh cũng có một người khác sát cánh cùng anh không phải là em.
Ngày hôm ấy là hoạt động cuối cùng tại một vùng núi nhằm để hổ trợ dụng cụ học tập cho các em học sinh nhỏ ở đó. Hôm ấy bỗng dưng trời đổ mưa, anh đang đứng bên cạnh em. Anh cởi áo khoác bên ngoài, dang rộng vòng tay lên cao để che mưa cho hai đứa mình. Lúc đó em ước gì trời cứ đổ mưa mãi để anh mãi bên em. Thời gian xin hãy dừng mãi tại giây phút đó để khi em quay đầu lại nhìn anh luôn ở bên em. Xin hãy xem như anh không thề cảm nhận được. Hôm đó, mưa rất lâu, anh thật sự đã quay lại nhìn em nhưng không nói gì. Hai chúng ta đều hướng vế nhau. Không cần phải nắm tay cũng có thể cùng bước đi trong gió mưa. Anh không biết em sao? Anh biết hết mà. Lý do em ở đây là vì anh. Nhưng đôi mắt em tê đi vì lạnh khiến em không thể nói được điều gì. Em chỉ có thể lặng lẽ đứng nhìn anh. Chỉ cần đôi mắt anh một lần hướng về em như thế là được rồi.
Lúc anh tạm biệt mọi người, nụ cười rất ấm áp ấy giờ lại là chia tay. Cái nụ cười mà ban đầu gặp gỡ, em không bao gờ quên. Làm ơn đừng nhìn em bằng ánh mắt trìu mếm đó. Em không có cách nào từ chối lời tạm biệt của anh. Dù rất muốn nắm tay anh lại không cho anh đi nữa. Đưa tay ra nhưng chẳng cách nào chạm tới được. Thậm chí khi trái tim em phải chịu đau đớn như thế này ngay cả khi đôi tay run rẩy đến như vậy. Em rất muốn nói "Em yêu anh, em rất yêu anh". Em muốn nói ra bằng cách mà không ai có thể hiểu.
Em cũng bước theo vài bước nhưng biết rằng mình phải ngừng nơi đây, không dám tiếp tục bước đi, để bi thương không thể hiện trên khuôn mặt khi anh quay lưng bước đi. Để anh biết rằng em có thể sống tốt dù không có anh. Em nhìn anh bước đi từng bước một, khoảng cách của chúng ta ngày một lớn. Dù em đứng đây cách anh thật xa. Em vẫn có thể thấy được hình bóng anh. Sắc trời chập tối, thì ra thật sự anh đã rời xa em rồi. Anh mãi là thế giới của riêng em. Cho dù anh đang ở bất kì đâu. Dù có muốn gặp lại hay không? Em cũng không cách nào thôi nhớ nhung. Nhiều lúc muốn nhìn thấy gương mặt anh nhưng em biết rằng ở khoảng trời riêng, anh sẽ được tự do cho mình.
Yêu có phải là một thứ hạnh phúc xa xỉ? Chỉ là khi nhìn lại mỗi bước mình đã đi mới thấy thật cô đơn. Ước mơ của em sẽ tung cánh bay thế nào? Đến nơi xa xôi không thể nào tới. Em sẽ dần dần từ bỏ tình yêu xuống để đi được xa hơn. Em sẽ khoan thứ cho chính bản thân mình. Em sẽ tiếp tục công tác từ thiện vì làm nhiều việc tốt khiến mọi người vui thì mình cũng sẽ hạnh phúc. Có lẽ số mệnh cho chúng ta gặp nhau trong một mùa hè. Hãy cứ để khoảnh khắc đó của anh đi trở thành kỉ niệm của chúng ta. Sẽ không ai phát hiện trong thế giới của em đã từng hiện hữu hình bóng anh.
Mỹ Kim