Ăn sáng lúc năm giờ
Ăn sáng lúc năm giờ
Hạ Vy ăn không mấy ngon miệng, chẳng hiểu do ăn sáng lúc năm giờ hay vì bị câu hỏi của tôi làm cho tâm trạng bất an. Vậy mà lần đầu tiên trong suốt gần bốn năm, tôi ăn sáng ngon lành đến như thế. Cảm giác như chút vướng mắc trong lòng cuối cùng cũng đã được bản thân can đảm gỡ ra.
Lúc từ quán ăn trở về công ty, tôi lại đi trước vì nghĩ Hạ Vy sẽ cảm thấy khó xử khi đi cùng. Thế nhưng nửa đường quay lại, dáng cô trong chiếc áo choàng màu đỏ quen thuộc đã biến mất.
***
Công việc vẫn bận rộn như thế, mãi đến lúc hoa phượng đã tàn thì việc mới vãn đi chút ít. Tôi xem lại bản tổng hợp công việc rồi đếm số người trong phòng để chuẩn bị chia lương, nhận ra phòng thiết kế hôm nay thiếu đi một người.
Giám đốc nói rằng Hạ Vy đã trở về chi nhánh miền nam sau khi kết thúc dự án. Mới đầu cô chuyển qua đây vì công ty bên ấy sợ thiếu nhân sự, việc xong rồi thì rút về.
Tôi nghe lời giải thích, cảm thấy tim không còn là của mình nữa.
***
Anh Thư không đặt cà phê lên bàn như mọi khi mà nhắn tin dặn tôi ra sảnh lấy. Lúc tôi bước xuống, cô đưa cho tôi ly cà phê đen đặc kèm tờ giấy note dạ quang dán trên nắp.
- Hạ Vy mới kết thúc việc tối qua thôi, giờ chắc còn đang dọn đồ đạc trước khi về. Nếu anh có chút để tâm thì... – Anh Thư đưa mắt về phía tờ giấy – địa chỉ đó.
Một trưởng phòng thiết kế với dáng vẻ bụi bặm cũ kĩ và lối làm việc không giống ai nhưng rất chuyên cần cuối cùng cũng đã xin nghỉ một ngày. Có lẽ Hạ Vy tiết kiệm tối đa tiền thuê phòng nên chọn ở chỗ hẻo lánh khiến tôi phải vòng vèo mấy con hẻm mới tìm ra. Lúc tôi đến nơi, dáng cô nhỏ nhắn trong chiếc áo choàng đỏ đang loay hoay khoá cửa phòng nơi ban công lầu hai.
Tôi cứ đứng như thế, mãi không lên tiếng được. Giằng xé trong lòng khiến tôi cảm thấy bất lực, muốn gọi tên Hạ Vy mà không thể. Bất giác tôi nhìn sang bên, thấy cánh hoa phượng đã gần tàn đậu trên vai áo mình từ lúc nào. Cánh hoa mong manh màu đỏ chói. Có lẽ nó vướng vào lúc tôi chạy ra khỏi công ty, và cứ nằm nguyên như thế suốt chặng đường đến đây. Tôi định đưa tay lên nhặt lấy cánh hoa thì cơn gió mạnh thổi qua, cuốn bay mất.
Hạ Vy xuất hiện trước mắt tôi, trên tay là túi xách chuẩn bị cho chuyến đi dài. Em khẽ nghiêng đầu, khuôn miệng chúm chím, cười mà như không cười. Khuôn mặt của em sáng bừng khi nắng phản chiếu vào chiếc áo khoác đỏ.
- Anh Minh?
- Hạ Vy!
Tôi ôm chầm lấy em vào lòng, không cắt nghĩa được cảm xúc lúc này của mình. Gió vẫn thổi đìu hiu, mang cánh phượng đỏ kia đi xa.
Mãi mãi.
Sài Gòn, 6/2013
Cherry Cold