“Ai giả vờ nói thích tớ đi… Tớ đồng ý liền”

“Ai giả vờ nói thích tớ đi… Tớ đồng ý liền”

Tác giả: Sưu Tầm

“Ai giả vờ nói thích tớ đi… Tớ đồng ý liền”

“Ai giả vờ nói thích tớ đi… Tớ đồng ý liền”. Nó cập nhật một status mới trên facebook.


Một đống những đứa gọi là thân với cái định nghĩa: Chẳng hạn như bạn có vô tình chụp ếch thì lũ chúng nó nhất định là sẽ đứng đó nhe răng cười hớn hở sau đó mới chạy đến và đỡ bạn dậy, mà cũng chưa chắc… có khi còn xô bạn té thêm phát nữa... đổ xô vào cm.


Cm1: “Hàng thanh lý, cho không biếu không..được rồi còn có hậu tạ..hehe”


Cm2: “Ế trong tư thế ngẩng cao đầu để ai nói thích thì ừ cho nhanh”.


Cm3: “Nhà tao không có osin, thích thì về nhà t cũng được”.


....


***


Tính ra Nó cũng chẳng thấy buồn cho cái cuộc sống cô đơn của nó gì cho cam. Chỉ tại mấy bữa trước con bạn cuối cùng trong nhóm độc thân của nó, từng nói sống nói chết ở vậy cho vui thế mà vui đâu thì không biết nhưng mấy bữa sau đã tay trong tay với một chàng nào đó. Thế là hồi trước thì ít những lúc này tần suất lại càng nhiều hơn, suốt ngày thấy nó là mẹ than vãn: “Thế mày định ngày nào cũng chỉ nhìn mặt ba má thôi hả con”. Ở nhà đã không yên, lên cơ quan còn thảm hơn, ai nhìn thấy mặt cũng cười cười, còn nghe đâu đó trong công ty phong phanh nó bị les nên mới thế… Đúng là cái số khổ muốn yên mà không được, cái thời buổi ế đã trở thành xu thế của thời đại thế mà nó vẫn cứ bị xét nét. Đó cũng chính là nguyên nhân bất đắt dĩ và cũng là nguồn cảm hứng bất tận để nó viết cái stt trên, thế mà cũng chẳng ai comment cho nó dù chỉ là một lời động viên, ôi thôi rồi. T.T


“Ai giả vờ nói thích tớ đi… Tớ đồng ý liền”


Một câu sst tưởng chừng như là vô thưởng vô phạt thế mà lại gây cho nó không biết bao chuyện dở khóc dở cười.


1h sáng, nó vẫn thang thang trên mạng, ngó nghiêng một số trang nó quản lí, cm từa lưa hình mấy đứa bạn. Một thông báo mới:


 “Janu đã bình luận bài viết của bạn: Thích bạn, chẳng khác nào chọc vào tổ ong”. Điên không thể tả, ra vẻ cười cười: “Ong vò vẽ đấy, chích một phát là không nhìn thấy xác”


- Sao lại không thể thấy xác nhỉ???


- Chết rồi sao thấy được…


- Hố hố..cũng gần đúng…


- Sao lại gần đúng???


- Không mang tính khoa học, chưa thử sao biết???


- Thử luôn đi! - Nó tức mình.


- Đang rảnh rỗi sinh nông nổi đây, bắt đầu từ ngày mai, đứa nào sợ đứa đó là con heo, giờ mệt rồi ngủ đây…


- Ế..Ế… chờ tí...


Chưa kịp phản ứng, tên kia out nick. Nó ngơ ngơ, uh chắc thằng đó giỡn. Hắn học chung lớp, ngồi cùng bàn mấy năm cấp 2, nghịch như quỷ, trực nhật lúc nào cũng bắt nó quét lớp một mình, nó phàn nàn, Hắn bảo “Con gái thì phải đảm đang mai mốt mới dễ lấy chống”, toàn chống chế… Nhìn cái mặt đã không ưa tí nào, cấp 3 nghe đồn chuyển nhà đi đâu đó. Cũng lớn rồi, đáng lẽ cũng chẳng nhớ làm gì mấy cái chuyện xa lắc xa lơ ấy làm gì, chẳng qua nó đang bực mình nên tìm chuyện xấu xa để bới móc.


***


Ngày chủ nhật, nó cũng ít quan tâm là trời đẹp hay xấu, đang chăn ấm nện êm, thẳng lưng thẳng cẳng, phải thông cảm cho nó thôi bình thường lúc nào cũng phải dậy sớm đi làm hiếm hoi lắm mới có ngày chủ nhật để nướng, nếu mẹ mà không kêu dậy tưởng như nó có thể ngủ luôn cả ngày. Tiếng điện thoại kêu inh ỏi, bực mình hôm qua quên tắt chuông, định đưa chân đá bay cái điện thoại ra chỗ khác nhưng sực nhớ lại mới mua cái điện thoại cảm ứng đá là khỏi xài. Tính ra cái nokia 102 xài vẫn sướng nhất, vừa nhắn tin, vừa gọi, tức ai thì có thể lấy ra chọi, pin nắp văng tứ tung nhưng lắp vào vẫn xài tốt. Nó nghe máy trong tình trạng ngái ngủ, đầu đây bên kia là giọng một thằng con trai:


- Đi ăn sáng thôi tình yêu.


- Gì chứ??? - nhìn kĩ lại số điện thoại “Janu khìn” - Bớt giỡn đi bạn, chủ nhật để chị ngủ.


- Quên chuyện hôm qua rồi à, thử nghiệm mang tính chất khoa học chớ…


- Hôm qua…à!!! Mà quên rồi…


- Thế thì lên facebook xem lại đi, dòng thứ 17, đọc tới... coi kỹ kỹ chỗ con heo nhé!


- À nhắc con heo mới nhớ, tối qua chưa thảo luận xong mà, Nó đáp lời.


- Bạn đề xuất, tôi đồng ý, thảo luận gì nữa, 10 phút, quán bà hai.


- Thế thì chờ tý. Nó thấy cũng được, ra đó 2 mặt một lời, nói qua điện thoại có vẻ không xong, tự nhiên có kẻ mời mình đi ăn sáng, trong lòng khoái chí.


Thay đồ xong te te chạy xuống, chẳng có ai đứng trước cửa:


- Định cho tui leo cây hả bạn?


- Đang chờ ở quán, rảnh đâu mà qua chở, tự mà đi.


Hụt hẫng một tí, tới quán, đã thấy bên cạnh hắn xếp 2 tô, nghĩ bụng “Ặc... người chớ có phải trâu bò đâu mà ăn dữ vậy”, cũng ráng nở miệng cười:


- Xin lỗi tôi tới trễ.


- Ăn sáng đi rồi tính.


- Uh, cũng chẳng muốn ăn xíu nào, nhưng thôi lỡ đến rồi chẳng lẽ lại ngồi không.


Hắn ăn xong, đứng dậy luôn:


- Tôi ăn xong rồi, bạn tính đi hén.


- Tính gì?


- Tính tiền chứ tính gì? Hồi nãy bạn ừ rồi.


- Ơ! tôi mắt tròn mắt dẹt. Thôi thì đành bấm bụng, rút giấy ra ghi bắt hắn kí vào: “Bạn nợ tôi 2 tô phở”.


- Trời ghi gì kĩ thế!


- Tính tôi nó thế, tiền bạc là phải sòng phẳng.


Lát sau, hắn cũng đưa cho tôi một tờ giấy: “ Bạn nợ tôi một ly cafe”


- Hả cái này mà cũng ghi nữa hả?


- Tính tôi nó thế, tiền bạc là phải sòng phẳng. Hắn nhái lại tôi.


Thôi kệ xác, coi như mình bị mất tiền vậy.


Cả tuần sau thấy hắn im re, chả nói gì. Trên cơ quan vẫn có tin đồn phông phanh về nó, cũng chẳng muốn giải thích, cứ kiểu này thì sẽ còn ế dài dài.


“Ai giả vờ nói thích tớ đi… Tớ đồng ý liền”


***


Lại sáng cuối tuần, đang lẽ nó phải trùm kĩ mền như bao buổi sáng khác, thế mà không biết sao lại dậy sớm, chả làm gì, ngồi ngắm mấy cái bông hoa nhỏ xíu trước nhà, cái cây mà nó đã lục đục mang từ Đà Lạt về, lúc này trông nó có vẻ nữ tính nhất, nếu không kể đến việc hai cái chân đang gác hẳn lên trên ghế chứ không chịu để xuống đất như bao đứa thục nữ khác, lúc sinh nó chắc bà mụ nặn nhầm. Điện thoại lại réo inh ỏi:


- Tui trả nợ bạn chầu ăn sáng.


- Ok mem, tưởng quên rồi chứ.


Tới nơi vẫn cái hình ảnh như bữa trước, 2 tô bên cạnh, lần này nó khá đề phòng:


- Ăn đi rồi tính.


- Bạn tính tiền còn tôi tính chuyện


- Đề phòng nhau thế.


- Ai mà biết lòng dạ con người.


Định bụng là sẽ ăn luôn 2 tô để trả đũa nhưng sức Nó có hạn nên ăn hết 1 tô cũng đã lặc lè.


- Xong rồi tôi về đây.


- Bạn chưa trả tôi ly cafe.


- Hả?... còn nhớ luôn, ừ thì đi.


Quán cà phê kê sát ghế bên cạnh bờ sông, gió thổi nhè nhẹ, cảm giác buổi sáng thật dễ chịu, 2 đứa ngồi mà chả biết nói chuyện gì, chẳng lẽ lại lôi cái thời con nít ra nói xấu, mất công hắn lại tưởng nó thù dai. Rồi thì cũng nói được, chuyện bạn bè, bóng đá... Ôi thôi rồi, Nó từ khi bị thằng bạn cho ăn nguyên một quả banh vào mặt thì chẳng dám nhòm ngó tới quả banh nữa, nhưng lại thấy hứng thú nghe về việc đá banh, nghe kể hắn cũng là cầu thủ chủ chốt của đội bóng ở trường, nó cũng thấy hơi nể bạn chút phần. Có lẽ nhiều người thắc mắc, tại sao bằng tuổi mà hắn đi học còn nó đã đi làm, đơn giản vì  hắn học đại học còn nó học cao đẳng, với một đứa cố gắng lắm mới giữ được cái danh hiệu học sinh tiên tiến trong mấy năm thì cổng trường đại học với nó là quá xa vời. Thấy hắn nói nhiều quá, nó cũng sợ mất phần, cũng tranh thủ than phiền về chuyện này chuyện kia, cũng không quên kể cho hắn nghe về những lời đồn đại không mấy hay ho. Hắn nhìn nó từ đầu tới chân, xong phán 1 câu xanh rờn:


- Uh thấy cũng giống.


- Giống... giống cái con khỉ.Tôi là một đứa con gái nguyên y nguyên tem, không sai khác gì hết


- Nhưng phải...


- Chẳng cần xem xét, ba má tôi biết là đủ rồi. Nó sợ hắn đòi kiểm tra thì tiêu.


- Có ý này này nè, thích nghe không?


- Có lợi cho tui không?


- Lợi cả đôi đường.


- Nói nghe thử xem.