Pair of Vintage Old School Fru
Ngày mai em quên anh được không

Ngày mai em quên anh được không

Tác giả: Sưu Tầm

Ngày mai em quên anh được không

Anh dắt tay em vào tiệm áo cưới. Anh cười thật tươi, mắt anh sáng lên niềm hạnh phúc, anh đang ngắm nhìn cô dâu của anh. Em vào trong thay áo, khi em bước ra, anh... đâu rồi? Chắc anh lại muốn trêu em nữa đây, em tìm anh, nhưng lòng em vẫn muốn anh chạy đến ôm em bất ngờ từ phía sau, giống như mỗi lần mình chơi trốn tìm. Sao anh trốn kĩ quá, anh đâu rồi?


***


Em choàng tỉnh, anh đâu rồi? Em không mặc váy cưới, nơi đây không có bộ váy cưới nào cả, không có cặp đôi nào bên nhau, cũng không có anh. Hình như hôm qua, em cũng thấy mình vào tiệm áo cưới đó, và rồi, anh lại trốn em.


Ngày mai em quên anh được không


Hôm nay, em nhìn thấy ảnh cưới của anh, bạn bè anh ai cũng chúc mừng, anh vui lắm, xem cách anh trả lời họ là em biết anh đang hạnh phúc thế nào. Anh cầm tay cô dâu của anh, nụ hôn ấy được lưu lại trong bức ảnh đẹp nhất. Mấy hôm trước, em đi qua tiệm áo cưới mà anh và em từng dừng lại rất lâu mỗi lần ngang qua đó, em đã thấy anh. Anh cười thật tươi, mắt anh sáng lên niềm hạnh phúc, anh đang ngắm nhìn cô dâu của anh. Cô ấy vào trong thay áo, khi cô ấy bước ra, anh đón cô ấy vào lòng...Chỉ mấy hôm nữa thôi, một đám cưới đẹp như mơ sẽ được tổ chức, anh sẽ lại cười rất hạnh phúc, sẽ mặc bộ đồ chú rể lịch lãm, anh sẽ đón cô ấy đến cuộc đời chung của hai người. Hình như, đã có một lời hứa như thế với em, phải không anh?


Em đã đốt hết ảnh chụp chung của hai ta, em cũng không còn giữ hầu hết những món quà anh tặng. Chỉ trừ chiếc váy trắng anh tặng em vào ngày kỉ niệm một năm mình yêu nhau, anh nói em mặc nó sẽ rất giống cô dâu. Hôm nay, em nhận ra là nó đã cũ, em chỉ mới mặc nó một lần, nhưng không hiểu sao nó vẫn cứ cũ đi, cứ ngả màu. À, cũng đã gần hai năm qua đi, mình xa nhau lâu rồi, em chợt nhớ ra, mình xa nhau đã lâu rồi, anh ạ. Thế đấy, hơn bảy trăm "ngày mai" rồi mà em vẫn không thể thực hiện lời hứa với anh ngày hôm đó. Anh nhớ không? Lúc anh nói mình không thể tiếp tục, anh mong em chỉ buồn hết đêm đó thôi, sáng hôm sau hãy coi mọi chuyện như một thước phim dở tệ, để quên đi. Em cũng không khóc, em đã hứa sẽ quên. Đúng, mình đã rất cố gắng để không phải ngại ngùng mỗi lần chạm mặt, em chưa một lần luống cuống nếu có lỡ gặp anh, em đã cho anh thấy là em thật sự ổn, họ cũng thấy em vui, cứ như chưa bao giờ em đau. Nhưng anh biết không, nếu khóc được thì em chắc chắn sẽ khóc thật to, nước mắt có khi rửa trôi đi được những hình ảnh cứ hiện hữu một cách lạ lùng trong tâm trí. Nhưng em không thể làm nổi một điều đơn giản ấy, huống hồ anh bắt em quên, làm thế nào quên được? Cứ như một cỗ máy được lập trình sẵn, em vẫn nhắn tin hỏi anh đang làm gì vào lúc nửa đêm mỗi khi caffe làm em khó ngủ, chỉ khác là anh không trả lời. Em vẫn đi qua tiệm áo cưới và đứng lặng im, chỉ có điều anh không đứng bên cạnh. Em vẫn hay trùm chăn kín đầu khi ngủ, nhưng bây giờ là để giấc mơ đến nhanh hơn và em được gặp anh sớm hơn dủ khi tỉnh dậy em không cả muốn thở nữa. Em xin lỗi, vì em vẫn nghĩ về đám cưới, nếu điều đó làm phiền đến anh thì chắc em sẽ không làm. Nhưng chỉ mình em còn nghĩ về đám cưới của anh với em, anh không bao giờ biết được điều đó, cũng như chẳng bao giờ anh biết em còn nhớ anh, nhớ chính chúng ta ngày hôm đó – hôm qua của rất nhiều hôm qua.


Anh sắp cưới. Em phải làm gì đây? Em không thở được, cứ như mỗi giây mỗi phút em đều phải mang trên vai một điều gì đó thật nặng nề. Cảm xúc lúc này em không biết gọi tên nó thế nào, nhưng nó rõ ràng, sắc nhọn, nó nặng lắm, gánh nó một mình lâu quá, em mệt anh à. Không phải vì em không nhớ em đã hứa gì với anh, mà em không sẵn sàng. Nhỡ quên anh rồi, đêm mai em sẽ nghĩ về ai. Người ta bảo kỉ niệm quý giá lắm đúng không anh, kỉ niệm về anh với em, em giữ không nổi, nhưng bỏ đi lại không đành. Hình như em còn tiếc điều gì đó nơi anh, em tiếc chúng ta, tiếc một miền kí ức có lẽ đã trở thành một khối u trong cơ thể mà cắt bỏ nó sẽ rất đau nhưng làm sao mang đó đến suốt đời...


Đợi một chút, giấc mơ của em ơi, đừng tan đi quá nhanh, tội nghiệp em đêm dài cô quạnh. Đợi một chút, em muốn ôm quá khứ của em, trước khi chính em phải tự tay buông nó rơi vỡ. Đợi một chút, anh của ..., để ngày mai em quên anh được không, hôm nay giấc mơ em hình như vẫn tìm anh.


Ngân Vy