Polly po-cket
Hà Nội trong tôi

Hà Nội trong tôi

Tác giả: Sưu Tầm

Hà Nội trong tôi

Hà Nội rất đẹp. Dù sau này tôi có qua bao miền đất khác thì Hà Nội vẫn là tình yêu lớn trong tôi. 


**


Hà Nội trong tôi


Tôi có một người bạn Sài Gòn đặc biệt. Tên cậu ấy là Huy, đang là sinh viên trường ĐH Công Nghiệp TP HCM. Đó là tất cả những gì tôi biết về cậu. Thi thoảng chúng tôi liên lạc qua gmai, điện thoại và yahoo. Khi ấy, chúng tôi hay kể về thành phố mình sinh sống. Hà Nội và Sài Gòn. Tôi chưa đặt chân đến Sài Gòn lần nào nhưng qua những bức ảnh cậu ấy gửi cho tôi - tôi thấy nó thật đẹp. Huy hay hỏi: "Hà Nội có gì đặc biệt?". Tôi trả lời ngay - Hà Nội là thành phố lớn, nổi tiếng phồn hoa. Nếu chỉ kể riêng những tòa nhà, những trung tâm mua sắm, những con phố tấp nập... cũng mất rất nhiều thời gian. Hà Nội trong tôi đâu đơn thuẩn chỉ có vậy. Tôi là người Hà Nội. Tôi yêu thành phố này, yêu cả những điều bình dị mà ít người chú ý tới.


Hà Nội của tôi có gì đẹp? Câu hỏi này thật khó trả lời. Vì lẽ, đối với tôi những gì thân quen luôn đẹp, luôn bình yên. Hà Nội "bình minh" sớm hơn Sài Gòn một nhịp. Chỉ 4,5h sáng đã thấy nhộn nhịp những người rủ nhau tập thể dục dưỡng sinh, chạy bộ. Sau bước khởi động cho ngày mới là một li cafe đậm đà trước bữa sáng, rồi mọi người tất bật đi làm. Khoảng thời gian này và giờ tan tầm luôn là ác mộng với tôi. Từ nhà tôi tới trường xe cộ đi lại nườm nượp. Mất cả giờ đồng hồ để thoát khỏi vòng vây của những chiếc xe. Dù mà đông hay mùa hè thì tắc đường cũng là nỗi kinh hoàng. Đó là mặt trái của thành phố đang phát triển này. Một bào thai đang chờ sinh luôn làm bà mẹ đau đớn. Nhưng cũng như sự chào đời của đứa trẻ là niềm hạnh phúc của gia đình. Hà Nội tắc đường lại tạo nên nét riêng của thành phố này.


Tôi thích đi du lịch quanh Hà Nội. Thành phố này bé tí thôi nhưng nhiều ngóc ngách. Sống ở Hà Nội bao năm mà tôi vẫn lạc đường. Khi còn chưa có xe máy, phương tiện đi lại chính của tôi là xe bus. Tôi thích đi xe vào những ngày mưa, những hôm vắng người. Nhưng không phải lúc nào cũng được một mình một ghế. Có những hôm xe đông, tôi thậm chí còn phải đứng trên một chân và chân còn lại...dẫm lên chân người khác. Đương nhiên là Hà Nội có "tật xấu" và còn nhiều điều "đáng sợ" ở Hà Nội. Thế nhưng thành phố này vẫn rất khiến tôi say đắm yêu thương.


Nếu ví Hà Nội như một cô gái đang tuổi yêu liệu có kệch cỡm không nhỉ? Cô ấy xinh đẹp, đỏng đảnh và kiêu kì. Thế nhưng nếu chàng trai nào đó biết kiên nhẫn một chút, chiều chuộng một chút thì sẽ khác. Chinh phục được cô gái ấy anh sẽ thấy chẳng có cô gái nào tuyệt hơn nàng. Đó là lí do vì sao bạn học của tôi vẫn hay nhắn tin cho tôi hỏi " Dạo này Hà Nội có gì khác?". Đó là những người bạn học cùng tôi ở Đại học. Họ đa phần là những người tỉnh lẻ. Tôi là là một trong số ít sinh viên trong lớp có hộ khẩu Hà Nội. Và tôi kể cho họ nghe từng chút đổi thay của HN: những con đường đang xây mới, hàng quán mới mở...Mỗi lần nghe họ nói "Mình nhớ Hà Nội" tôi cũng cảm thấy vui sướng, tự hào.


Một trong những điều đặc biệt ở HN là ẩm thực. Khi còn là sinh viên, tôi hay cùng bạn bè khám phá ẩm thực Hà Nội. Bất cứ món ngon, món lạ nào tôi cũng muốn thử qua. Hà Nội nổi tiếng với Tào phớ, Phở, Bánh tôm Hồ Tây...và cả những món lạ, mới vẫn xuất hiện hàng ngày. Sau này, tôi có dịp đi nhiều thành phố khác, thưởng thức đặc sản ở đó nhưng chẳng thấy nơi nào ngon như nơi này. Chỉ riêng món ẩm thực thôi cũng thấy Hà Nội đặc biệt rồi.


Hà Nội đi vào thơ ca nhiều lắm, thi vị lắm. Một trong những nét đẹp đó là phố, những con đường và cây xanh. Tôi thích hàng phượng vĩ trên đường Lý Thường Kiệt. Tôi thích những tán bằng lăng trên phố Thợ Nhuộm. Mùa xuân hoa sưa nở trắng dốc Ngọc Hà. Mùa đông lá bàng rụng như trải thảm trên phố cổ. Và bây giờ đây, ngay cách nhà tôi vài trăm mét là cả con đường tím rợp hoa Ban... Hà Nội phố được điểm tô bằng cây xanh cho nét đẹp muôn đời cổ kính.


Có một bài hát ca ngợi rằng "Hà Nội đẹp nhất về đêm". Tôi cũng yêu cái tĩnh lặng của đêm Hà Nội. Trái với dáng vẻ xô bồ của Hà Nội vào ban ngày. Đêm Hà Nôi thường chỉ có tiếng rao bán bánh mì, tiếng xào xạc của lá rơi, tiếng chổi tre đêm khuya trên con đường tĩnh lặng. Thi thoảng tôi vẫn rủ vài người bạn đi ngắm đêm Hà Nội. Vào đầu mùa hoa sữa, chúng tôi dạo qua đường Nguyễn Du hít hà hương thơm hăng hắc của nó. Mùi hoa sữa nồng nàn lan tỏa trong không trung khiến tôi mê đắm. Cậu bạn của tôi bảo cứ thấy hương hoa sữa là nhớ Hà Nội. Loài hoa trắng mọc thành chùm này phải chăng từ lâu đã trở thành đặc trưng của riêng Hà Nội?


Hà Nội rất đẹp. Dù sau này tôi có qua bao miền đất khác thì Hà Nội vẫn là tình yêu lớn trong tôi. Và tôi tự hào nói rằng "Tôi là người Hà Nội".