25 tuổi, em...
25 tuổi, em...
Em thấy cuộc đời này dài rộng lắm.
25 tuổi
Em tự thấy mình già rồi, làm văn phòng ngồi nhiều nên eo cũng không thon như trước nữa. Da cũng sạm đi nhiều, chẳng còn mịn căng như hồi trước. Chẳng mấy chốc mà đuôi mắt em có vết chân chim. Nên là, em ý thức phải dậy sớm thể dục, phải chăm chỉ rèn luyện. Tối nào, trước khi đi ngủ ý chí của em cũng mãnh liệt lắm, quyết tâm ghê lắm, hẹn giờ rõ sớm. Nhưng rồi, khi chuông reo, em vẫn vặn vẹo chui đầu vào gối, ngủ thêm 5 phút rồi 5 phút, kết quả là em cũng chỉ kịp dậy cho mèo ăn, đi chợ rồi chạy tất bật đi làm.
Em thấy mình vẫn là cô nhóc lười, luôn tìm cách để chiều chuộng bản thân.
25 tuổi
Em không sợ chết. Trải qua nhiều chuyện, em ý thức rằng, cuộc đời này là hư vô. Dẫu sống hay hay sống dở cũng chỉ là một cuộc đời. Nên cứ khóc, cứ đau, cứ vui, cứ cười đi, đến khi nằm với đất, mới chép miệng cuộc đời mình cũng phong phú đó chứ, đâu có tẻ nhạt như ai đâu. Chắc vì chưa có chồng, có con nên là em chưa biết sợ. Em chỉ lo 1 điều, nếu một ngày mình không còn ở trên cuộc đời này nữa (chỉ là ví dụ thôi), bố mẹ em sẽ phải đau khổ, phải nhớ em.
Em thấy, có nhiều hơn 1 điều để níu giữ em trong cuộc đời này.
25 tuổi
Em bớt dại khờ, dẫu vẫn cố làm những điều mình muốn, bất chấp hậu quả thế nào...
25 tuổi
Em thấy cuộc đời mình dần trọn vẹn, dần có những nét đầu tiên của một bức tranh đời người...
25 tuổi
Em khóc khi buồn, cười khi vui. Và đôi khi, thấy mình như một đứa trẻ...
25 tuổi
Em là em.
Vẫn là em thôi.
Dẫn xấu xa, dẫu làm tổn thương một số người...thì em vẫn mong, em mãi được là em...
Khôi Nguyên