Vược

Vược

Tác giả: Sưu Tầm

Vược

Và thêm một điều khác nữa, ấy là Vược có vợ đủ ba miền Bắc - Trung - Nam.


***


Từ những đứa bé lẫm chẫm biết đi cho đến người lớn, tất thảy mọi người đều nhận thấy Vược không giống với họ. Vược nói giọng Bắc sang sảng, vun vút. Vược cao, to, da đỏ như bã trầu mới nhổ. Vược khác hẳn với đám người miền Trung lủng củng với "chi, mô, răng, rứa". Và thêm một điều khác nữa, ấy là Vược có vợ đủ ba miền Bắc - Trung - Nam.


Vược


Nghe thiên hạ kể lại, thì quê Vược ở đâu tít tận Hải Phòng. Gia đình Vược vốn có truyền thống làm cách mạng, bố và anh trai đã ra chiến trường, nên học dở phổ thông thời ấy, Vược đã xung phong vào bộ đội. Vược không sợ chết, chỉ tiếc mỗi Khìn. Khìn đẹp thế, gái mười sáu phổng phao trắng nõn. Vược đành tặc lưỡi, phải hi sinh thôi, chẳng lẽ bắt Khìn phải đợi chờ ngày Vược trở về, như thế thì quá lắm, phải hi sinh thôi.


Vược vào đến quân khu Trị Thiên, đúng dịp bắt đầu đánh trận tết Mẫu Thân sáu tám. Đánh nhau được một trận, Vược chưa kịp xả súng vào quân thù đã bị thương ở chân, phải rút về điều trị. Vết thương chân chưa kịp lành, thì vết thương lòng Vược nhói đau khi anh em cùng quê cho hay tin Khìn sắp đi lấy chồng. Mà Khìn lấy ai? Khìn lấy Định. Định cũng là bạn hồi nhỏ của Khìn và Vược, lại học cùng lớp với nhau, nên chơi rất thân. Khi còn ở nhà, Vược lúc nào cũng che chở cho Định, cho Khìn, giống như một người anh tốt. Định không phải đi bộ đội vì Định là con trai một, hơn nữa Định đã đi học sư phạm để trở về làm thầy giáo. Suy cho cùng, cũng phải có những người đàn ông như Định ở lại, chẳng lẽ lại đi hết, trừ đàn bà con gái? Ngày Vược lên đường, cũng chính Vược đã nắm tay Định mà sẻ chia như thế.


Ấy vậy mà, ngay khi nghe tin Khìn sắp làm đám cưới với Định, thì lòng Vược đã sục sôi nhức nhối. Hàng loạt câu chửi rủa thầm phun ra đến cổ họng Vược, rồi tắc nghẹn ở đấy. Vược rủa Định là thằng hèn, là thằng hớt tay trên, là thằng núp bóng con trai một, mang danh đi học đại học, làm thầy để trốn nghĩa vụ. Chả thế thì là gì, nhà Vược tuy rằng có hai anh em trai, nhưng anh trai Vược cũng đã theo chân bố vào chiến trường, còn lại mỗi Vược thì khác gì con trai một, vậy mà Vược cũng xung phong hi sinh vì đất nước đó thôi. Vược nghĩ vậy, rồi Vược trách Khìn không chịu chờ Vược, không biết hi sinh. Vược giận lắm, nên cái chân Vược càng đau gấp bội. Vược lăn qua lăn lại, nghĩ cách phải làm thế nào đó để chiếm lại được Khìn.


Rồi chẳng hiểu Vược vui hay buồn, nhưng nói chính xác là nhờ cái tin ấy mà Vược được về nhà. Đó là khi vết thương chân đang dần lành lại mà vết thương lòng thì càng lở loét sâu hơn, thì Vược nhận được cùng lúc hai tin dữ. Bố Vược đã hi sinh, còn anh trai Vược mất tích sau một trận đánh, đã nửa gần năm nay không có tin tức gì. Mẹ Vược gửi thư vào đơn vị, xin cho Vược được phục viên, về quê lấy vợ sinh con, duy trì nòi giống. Gia đình Vược cống hiến như thế cũng đủ rồi, thế nên, Vược được phục viên. Vược khập khiễng, chân cao chân thấp trở về làng.


Vược trở về đúng cái đêm trước ngày Khìn đi lấy chồng. Khìn khóc, Khìn xin lỗi Vược. Khìn bảo tại Vược đi không chịu thư tin gì về, mà anh Định thì nói thương Khìn thật lòng. Vược nói, ôi trời ơi, chiến tranh bom đạn liên miên như thế, còn thì giờ đâu mà thư với từ. Rồi thì Vược im lặng, cái im lặng khiến Khìn rờn rợn. Khìn thấy Vược thật xa lạ, trong khi Vược chỉ mải mốt nghĩ một điều, làm sao chiếm lại được Khìn. Mà Khìn đang đứng đó, chứ có xa xôi gì đâu. Khìn vẫn đẹp thế, ánh mắt ướt rượt dưới trăng, cái cổ ngó sen đa tình chứ không phải ít. Vược nuốt nước bọt, biết rằng hai người đang đứng nơi mênh mông không có ai ngó nghiêng cả. Vược nhìn Khìn lần nữa, rồi bất ngờ ôm chụp lấy Khìn, hôn lấy hôn để. Khìn giãy, Khìn vùng vẫy, cố thoát ra khỏi Vược, nhưng vòng tay Vược chặt quá, cứng quá. Vược lướt trên cổ Khìn, trên môi Khìn như người ta thèm một món gì đó mà mãi mới được ăn. Khìn nấc lên, rồi Khìn xuôi dần, xuôi dần trong tay Vược. Khìn nằm ngửa mặt nhìn trăng, để mặc cho Vược vần vũ cơ thể mình trong cơ man hoang dại. Vược chống tay, căng người, hú dài dưới trăng, vết thương chân đang lên da non đau rát. Đến lúc ấy, thì người Khìn cũng cong lên, tay bấu chặt vào cổ Vược.


Khi Vược ngồi dậy mặc lại quần áo thì Khìn cũng đang vấn lại tóc. Vược lại nhìn cái cổ ngó sen nhỏ xinh của Vược mà nuốt nước bọt, chắc mẩm Khìn đã thuộc về mình. Thế nhưng, Khìn đã quay lại, ánh mắt cong lên nhìn Vược. Khìn nói, coi như Khìn đã trả xong nợ cho Vược. Vược ngạc nhiên quá đỗi, muốn hỏi lại Khìn, nhưng Khìn đã không cho Vược được mở miệng. Khìn nói, dù Vược có trộm cướp được quả, thì cũng không thể chiếm được cả cái cây. Khìn vẫn sẽ lấy Định, có như thế thì cuộc sống của Khìn mới hòng yên ổn. Nhà Vược quá nghèo. Lấy Vược, Khìn biết sống kiểu gì? Thêm nữa, tĩnh nghĩa giữa ba người cũng không phải ít ỏi gì, thiên hạ cũng biết đấy. Nếu Khìn bỏ Định mà lấy Vược, thì bố mẹ Khìn còn mặt mũi nào, Khìn và Vược cũng chả biết sống làm sao... Khìn nói nhiều lắm, nhiều lắm, vì thế nên, chuyện đêm nay, chỉ có Khìn và Vược được biết thôi. Nếu Vược yêu Khìn thì hãy để cho Khìn được yên lòng, Khìn nói thế đấy.


Mãi đến khi Khìn đã bỏ đi, Vược mới ngẩng mặt lên được. Vược bật cười cay đắng, những tiếng khùng khục phát ra đau đớn. Vược thấy cái tuổi hai mươi của mình thật khốn nạn, Khìn cũng thật khốn nạn. Vược đá chân xuống đất, Vược nguyền rủa Khìn, sẽ không để Khìn được yên như Khìn muốn. Vược sẽ thông báo chuyện đêm nay cho cả phố cả phường biết, cho Định biết, để xem còn ai muốn rước Khìn về làm vợ nữa hay thôi.


Thế nhưng, khi vô tình bắt gặp vệt máu nho nhỏ còn tươi nguyên trên lá cỏ, thì Vược chợt khững lại. Trăng sáng quá, trăng cứ tưng tửng bắt Vược phải chăm chăm nhìn vào vệt trinh nữ ấy của Khìn mà nghĩ lại. Lòng Vược chợt ân hận. Khìn cũng khổ, chẳng hiểu rồi mai đây đối diện với chồng như thế nào nếu chồng Khìn biết được Khìn đã mất đời con gái. Vược trách mình ích kỷ. Nếu yêu một người mà cứ bắt người đó phải khổ cùng mình thì có phải là quá đáng lắm không? Vược nghĩ thế, rồi Vược lại tự nguyền rủa mình. Vược vùi mặt xuống đám cỏ mà cào cấu, mà hối tiếc.


Vược


Nhưng Vược chẳng hối tiếc được lâu, vì Khìn lấy Định được đâu hai tháng thì cúp núp đi tìm Vược. Khìn thở ngắn thở dài, chẳng nói rõ lý do, nhưng Vược cũng lơ mơ hiểu là Định học xa, thi thoảng mới về nhà, mà có về thì cũng chỉ được đôi lần rồi đi. Rồi thì Khìn nhìn Vược, Vược nhìn Khìn. Hai người lao vào nhau. Khìn hổn hển nói không thể quên được cái đêm đầu tiên của mình. Vược nghĩ, cũng phải. Cái eo nóng hổi và đôi môi ẩm ướt của Khìn cũng đủ chứng tỏ Khìn không dễ kìm lòng.


Rồi thì Vược cũng mở được một chỗ cắt tóc nhỏ ở trước nhà, chỉ bao gồm cái ghế dựa với mảnh gương gắn vào thân cây bạch đàn. Thế là xong, Vược ngày qua ngày gắn bó với mấy cu con trong làng chạy lon ton ra chơi thì nhiều, mà hớt tóc thì ít. Nhưng kể thế cũng vui. Thi thoảng Khìn lại đến, nhất là những đêm sáng trăng. Khìn đến với đôi má hồng hồng và mái tóc bết lại vì vừa tắm gội, mùi sả thơm thơm quấn lấy ngực Vược, không thể cưỡng lại. Có lần vui vẻ, Vược nửa đùa nửa thật hỏi Khìn đã thấy hối hận chưa, về chuyện lấy Định ấy. Khìn cau mặt lại bảo Khìn không hối hận, chỉ là đôi lúc Khìn thấy cô đơn mà thôi. Vược lại hỏi, cô đơn thế sao không lên thành phố ở cùng Định, nấu cơm cho Định đi học. Khìn bảo, ở nhà Định còn bố mẹ già, Khìn mà bỏ lên thành phố thì khó coi lắm, cũng không đành lòng. Kể ra Khìn nói cũng có đạo lý, nên Vược cười trừ cho qua chuyện.


Mẹ Vược giục con trai lấy vợ. Vược nhớ đến mùi sả trên tóc Khìn, lắc đầu. Mẹ Vược bỏ ăn, bảo rằng mẹ phải viết thư vào tận đơn vị mày, xin cho mày về là để lấy vợ sinh con, duy trì nòi giống. Vược nghĩ cũng phải, chỉ là khi anh hừng hực về đây là trong lòng còn nghĩ đến chuyện cướp lại Khìn chứ không phải lấy một người khác. Vược suy nghĩ một đêm rồi đem chuyện nói với Khìn. Khìn bảo cũng đến lúc Vược phải lấy vợ thật rồi, ngay từ đầu Khìn đã biết Vược không thể nào chỉ của riêng Khìn. Vược lắc đầu, nói chả biết lấy ai.