Tuyệt chiêu
Tuyệt chiêu
Anh rủ Pa đi Đà Lạt, một công đôi việc, vừa du lịch tránh cái nắng thiêu đốt ở miền xuôi, vừa tìm hiểu mấy căn biệt thự "rao bán rẻ đấy". Anh tốt nghiệp đại học, từng làm cho một công ty Mỹ, nhưng anh chê "lương bèo, tháng vài trăm đô". Thấy buôn bán bất động sản đang trong thời cơ vàng, anh nhảy ra kinh doanh. Nguyên tắc theo anh nói có thể hốt bạc là "mua những người cần bán, bán những người cần mua", biết chớp thời cơ nhưng cần điều nghiên cẩn thận, không nóng vội.
Anh dẫn Pa đến Biệt thự Nguyệt Điện thuê nhà nghỉ. Bà chủ gặp anh niềm nở như chỗ thân quen. Anh cho biết, biệt thự này là của anh bán cho bà chủ. Gốc gác xa hơn, anh mua từ một gia đình đi Mỹ theo diện đoàn tụ, mua 2 tỉ nhưng chưa đầy 1 năm sau bán gần 4 tỉ. "Lúc ấy cần tiền bán vội, nếu để giờ bán đâu có giá đó", anh tỏ vẻ tiết rẻ. "Trời ạ, trong khoảng thời gian không lâu, lời gần 2 tỉ, thế mà còn tiếc", Pa nghĩ thầm và nể anh tuyệt chiêu quá.
Thoáng cái đã hết một tuần trên thiên đàng du lịch! Đấy là khoảng thời gian tuyệt vời nhất đời Pa. Anh cưng Pa, chiều chuộc Pa tuyệt chiêu luôn! Anh ga lăng, tế nhị tuyệt chiêu luôn! Tuyệt chiêu nhất, anh chính thức mở lời con tim- điều mà Pa hồi hộp, mong mỏi. "Em biết không, em là người con gái đẹp nhất thế giới mà anh chưa từng gặp. Phải nói cho đúng em chính là tiên nữ giáng trần mà anh may có được", anh ra ôm eo Pa khi nàng đang đứng bên cửa sổ ngắm nhìn những đồi thông trùng điệp, mờ ảo trong làn sương chiều, phía sau Nguyệt Điện. Pa hạnh phúc đến tê mê theo từng lời anh nói... Anh cầm tay Pa, đặt vào ngực mình. Em nghe gì không? Không! Anh áp sát tai Pa vào trái tim. Em nghe thấy chưa? Pa biết ý nhưng giả vờ lắc đầu. Trời, nó đang gào thét đó! Gào thét cái gì? Nó muốn gào thét cho cả thế giới biết, rằng anh yêu em lắm lắm, yêu em nhất trên đời!.. Anh luôn tìm cách tạo ra những thú vị bất ngờ.
Có anh, yêu anh và được anh yêu, Pa thấy mình là người tuyệt chiêu nhất trên hành tinh này. Anh không chỉ thể hiện con người đầy bản lĩnh, có trách nhiệm, trong làm ăn Pa rất thích tính sòng phẳng, rõ ràng của anh. Hai lần, do cần tiền gấp, anh mượn tiền Pa. Lần mượn 50 triệu, hơn 2 tuần sau anh đưa trả Pa 65 triệu. Anh nói: miếng đất anh mua và vừa bán được, tính cổ phần Pa góp 10%, tiền lời tính theo cổ phần. Pa không phải nghĩ ngợi, cứ tự nhiên nhận phần mình hưởng. Lần khác, anh mượn 10 cây vàng, một thời gian sau anh trả 200 triệu. Em chỉ xin 170 triệu thôi, thời đó vàng khỏang 17. Anh nhất định không chịu, nói: Lúc đó anh mượn vàng, giờ anh tính theo vàng mà trả cho công bằng. Trả thế em còn thiệt ít đấy, nếu tính chính xác anh phải trả hơn, vàng hiện giá hơn hai mươi...
Ngôi biệt thự trên đường Phù Đổng Thiên Vương (Đà Lạt) anh định mua nhưng thiếu hơn 1 tỉ, biết thế Pa và bố mẹ đã không ngần ngại đưa anh gần một tỷ, "kể như góp cổ phần".
...
Gặp đồng hương - là tôi trong bệnh viện Từ Dũ, lại biết tôi đang làm cho một tờ báo lớn ở đô thành Sài Gòn, Pa như gặp được phao cứu sinh, cứ thế trải lòng. Sau chuyến thiên đàng Đà Lạt, sau khi bạc tỉ nhà Pa, hắn mất dạng. Hắn biệt tăm hơn 3 tháng rồi, mặc cho Pa ôm nỗi tủi nhục. Bụng Pa như cái pôngtu xe máy gặp phải xăng xấu (do có chất phụ gia aceton) cứ trương dần lên. Không thể để gia đình mất mặt, không thể mất cả đời vì cái bầu lỡ dại, Pa đến Từ Dũ thanh toán nó. Pa hỏi tôi: Em có nên phá bỏ không?... Nếu nói thực tâm, tôi không đồng ý chuyện phá thai, đứa bé vô tội, người lớn không được quyền khai trừ sự sống của đứa trẻ vì tội mình gây ra. Pa không biết đấy chứ, trong Từ Dũ này, ngay tại khoa hiếm muộn kia kìa, vợ chồng người ta mong mỏi được một mụn con biết chừng nào, tốn bao nhiêu tiền của cũng không tiếc... Nhưng tôi không nói ra suy nghĩ của mình. Nỗi đau của Pa quá lớn, giải trình đâm thừa thãi, vả lại Pa đã có quyết định rồi mới bước vào chốn này.