Teya Salat
Những vị du khách trứ danh

Những vị du khách trứ danh

Tác giả: Sưu Tầm

Những vị du khách trứ danh


Khi tia mặt trời đầu tiên xuất hiện, Stepca thức giấc, ngó chân mình rồi nói:


- Giá như hôm qua tao cứ bạ đâu nằm đấy thì có chết người không: chúng ta sẽ chẳng biết đằng nào mà lần. May nhờ đôi chân của tao mà bây giờ chúng ta mới biết chắc chắn là phải đi về hướng nào.


Nói rồi Stepca khoát tay chỉ về hướng mà từ đó hôm qua chúng tôi đã ra đi.


Chúng tôi chén bánh mì xong thì lên đường. Con đường quen thuộc quá. Stepca cứ há hốc mồm vì ngạc nhiên. Tuy vậy anh ấy vẫn lên giọng giảng giải:


- Du lịch vòng quanh thế giới khác với những chuyến chu du thiên hạ khác ở chỗ là cảnh vật luôn luôn lặp lại, bởi vì quả đất tròn.


Có tiếng bánh xe lăn cót két đằng sau lưng: một bác nông dân đang đánh một chiếc xe ngựa đi tới.


Stepca nói:


- Để tăng tốc độ cho cuộc du lịch vòng quanh thế giới, chúng mình phải đi tiếp trên cỗ xe kia.


Chúng tôi xin đi nhờ xe. Bác xà ích tốt bụng dừng xe cho chúng tôi leo lên. Xe chúng tôi đi rất nhanh. Khoảng một giờ đồng hồ trôi qua. Bỗng phía trước mặt đã thấy làng Peski hiện ra.


Những vị du khách trứ danh


Stepca há hốc mồm vì ngạc nhiên:


- Xóm trước mặt sao trông giống làng Peski thế không biết. Ấy là vì đôi khi, trong các cuộc du lịch vòng quanh thế giới, những chuyện tương tự vẫn thường xảy ra.


Càng đến gần bến tàu thuỷ, Stepca càng thấy ngạc nhiên hơn.


Chúng tôi xuống xe. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là bến tàu thuỷ làng tôi, và tàu thuỷ cũng vừa cập bến.


Stepca lẩm bẩm:


- Chẳng nhẽ chúng ta đã đi hết một vòng xung quanh quả đất rồi hay sao?


Tôi và Liôla cùng phì một cái rồi phá lên cười.


Vừa lúc ấy chúng tôi nhìn thấy bố mẹ và bà - họ vừa mới ở trên tàu thuỷ bước xuống. Bên cạnh họ là cô vú nuôi của chúng tôi đang vừa khóc vừa nói gì đó. Chúng tôi chạy ào đến chỗ bố mẹ.


Thấy chúng tôi, bố mẹ cười sung sướng. Cô vú nuôi nói:


- Lạy Chúa, các cháu đấy à? Thế mà hôm qua cô cứ tưởng các cháu bị chết đuối rồi.


Chị Liôla đáp:


- Nếu chúng cháu mà chết đuối thì làm sao mà đi chu du vòng quanh thế giới được?


Mẹ kêu lên:


- Trời ơi, tôi vừa nghe điều gì thế này? Phải đánh cho bọn này một trận mới được.


Bố tôi can:


- Thôi, may mà mọi chuyện kết thúc tốt đẹp rồi.


Bà tôi bẻ một cái que và nói:


- Theo bà thì vẫn cứ phải quật cho chúng một trận. Mẹ nó cho thằng Minca mấy roi, còn con Liôla thì để đấy cho bà.


Bố nói:


- Đánh đập không phải là phương pháp giáo dục tốt. Chẳng cần đánh thì cả hai đứa cũng đã hiểu là chúng vừa làm một việc ngu ngốc rồi.


Mẹ tôi thở dài và nói:


- Các con tôi dốt quá đi mất. Ai lại đi du lịch vòng quanh thế giới khi chưa thuộc bảng cửu chương và chưa học địa lý bao giờ!


Chúng tôi về nhà. Cả nhà ngồi ăn trưa. Bố mẹ cười phá lên khi nghe hai chị em tôi kể lại cuộc phiêu lưu của mình.


Còn anh Stepca thì bị mẹ anh ấy nhốt vào nhà tắm. Vị du khách trứ danh của chúng tôi phải ngồi trong đó suốt một ngày đêm.


Hôm sau, mẹ Stepca thả anh ấy ra. Chúng tôi lại đi chơi với nhau như không có việc gì xảy ra cả.


Có lẽ phải nói thêm vài lời về con Tudich.


Tudich ta đuổi theo xe ngựa một tiếng đồng hồ liền nên mệt lử cả người. Về đến nơi, nó chui vào nhà kho và ngủ một mạch đến chiều. Tỉnh dậy, nó ăn xong lại ngủ tiếp, và chẳng ai biết được trong giấc ngủ dài triền miên ấy nó đã mơ thấy những gì.


Về phần tôi, tôi mơ thấy một con hổ lớn, và tôi đã bắn nó chết tươi.


Mikhail Zoshchenko


Nguyễn Thị Kim Hiền dịch