Insane
Mưa tháng mười một

Mưa tháng mười một

Tác giả: Sưu Tầm

Mưa tháng mười một

Em không dùng điện thoại di động. Em không còn trên cõi đời này nữa, đối với riêng tôi.


Mùa hè trôi qua với những cơn mưa dài vật vã. Đột nhiên thằng T thốc tháo chạy tới tìm tôi. Nó đưa một tờ báo. Em choán cả trang bìa, mắt tô quầng tím đẫm, môi trề ra nũng nịu, óng nhẫy màu son. Tôi đã từng nuốt gọn đôi môi này trong cái miệng đầy mùi bia hôi hám của mình ư?


Một chiến dịch săn tìm em được bè bạn hoạch định. Tôi lắc đầu:


– Tất cả qua rồi. Tụi mày chẳng việc gì phải cố gắng nữa.


– Nhưng hai đứa bay yêu nhau đã bao năm. Chấm dứt đơn giản vậy sao?


– Vậy chứ tụi bay muốn gì nữa? Một cái kết thật đẹp à? Hay ngược lại, phải bi hơn nữa? Tao không muốn tất cả trở thành một câu chuyện nặng mùi sến!


Rượu vẫn được mua về. Căn nhà thằng T thuê sau chừng đó tháng ngày đã bốc lên một mùi tanh tưởi. Những bữa nhậu không hề được dọn dẹp. Những bãi nôn mửa chỉ được cào vét qua loa. Chúng tôi vùi mình nằm trong mớ rác rưởi đang từng ngày chuyển hóa, cùng thể xác mỗi đứa, cùng linh hồn mỗi đứa.


Lại một chiều chủ nhật, tôi bị dựng dậy bất ngờ. Thằng T thò mặt lên giường tầng chỗ tôi nằm:


– Mày lên tao, lên gấp, có độ đặc biệt!


– Mẹ kiếp, còn cái gì đặc biệt trên cõi đời này nữa.


Thằng T chở tôi sau xe, khói tỏa ra xung quanh như một cái làng nướng.


– Em mày vừa gọi cho tao.


Tin ấy đối với tôi chẳng còn mới, nhưng vẫn đủ nhói lên trong lòng bởi một thứ bản năng khó triệt tiêu.


– Thì sao?


– Tao nói mày đừng buồn. Chuyện của mày đã đi theo một mô típ rất sến.


– Nghĩa là cô ấy bỏ tao, theo một gã nhà giàu, đầu hói, đít xệ, bụng bập bềnh, đã có vợ già khú đế và bầy con thua cả tuổi cô ấy...


Thằng T úp mở:


– Có lẽ như vậy đấy.


Em ngồi trên nền phòng. Đôi chân dài bất tận quặp chéo về một bên vì cái váy quá bó và ngắn. Tôi chủ động đưa tay khi bước vào:


– Chào em. Hồi này em khỏe không?


– Cảm ơn anh. Em khỏe – Em siết tay tôi, lắc lắc vài cái.


– Em không mang thiệp cưới đến mời tụi anh đấy chứ? – Nói xong câu ấy, tự nhiên tôi thấy mình có vẻ trẻ con, tuy chỉ là nói đùa, cho mọi thứ nhẹ đi.


Em phá lên cười:


– Em bồ một gã đầu hói, có con vợ ghen và dữ như chằn. Ngủ với nhau còn bị nó kéo tới uýnh ghen. Lấy gì dám làm đám cưới!


– Sao hôm nay em ghé được đây?


– Em ghé, vì... chẳng còn nhớ ai nữa cả – Câu nói tưng tửng, nhưng lại lộ rõ sự yếu đuối của em.


– Ông ấy làm nghề gì?


– Nhiếp ảnh. Chính cái gã chụp hình em, đưa lên bìa báo đó! – Em nói tên gã nhiếp ảnh gia. Tôi có thấy loáng thoáng cái tên này trên báo.


Em nhấp một ngụm bia, nhìn thẳng mọi người:


– Nói thì nói vậy, bữa nay em ghé đây là để xin lỗi mọi người. Xin lỗi anh yêu một thời của em – Em nhìn tôi, đá lông nheo một cái – Nhưng em không thể nào sống thêm như những ngày qua được nữa.


Cả bọn lặng yên. Có lẽ là điếng đi với lối nói thẳng thừng, như xưa giờ của em. Em đã chọn cách chơi bài ngửa để kết thúc một vấn đề, mà với nhiều người là không thể tìm ra giải pháp kết thúc. Em nâng ly bia:


– Nào mọi người, vô với tôi ly cuối cùng này. Các bạn có thể năm mươi, riêng anh hãy trăm phần trăm cùng em nhé.


Tôi cạn. Em cạn. Em vín cạnh bàn ráng đứng dậy. Cái váy quá bó khiến em nghiêng ngả, không giữ được thăng bằng.


– Cho tôi đỡ em lần chót – Tôi chìa tay, em nắm tay tôi. Vẫn những ngón trắng xanh. Giờ mười móng để dài, sơn nhiều màu vui mắt.


Em một mình ra cửa. Đôi giày cao né những vũng bùn, mưa tháng mười một. Tôi tự dưng ứa nước mắt. Không hẳn vì em. Chẳng qua tôi chợt nhớ một ca khúc của Guns and Roses, những giai điệu của một thời mê mệt: November rain. Hốt nhiên, tôi thoáng rùng mình... Bữa nhậu kéo dài cho đến khuya. Không ai nhắc về em nữa. Có lẽ vì tôi...


o0o


Em nằm trong quan tài. Có một ô kính nhỏ phía trên cho mọi người nhìn mặt, chào em lần cuối. Hình như đã có sự bàn cãi trong gia đình về chi tiết này, nhưng em chết quá đột ngột, nhiều thân nhân ở xa chưa về kịp, đành để vậy, cho họ thấy mặt em.


Tôi nhìn lại một phần đời xa lắc. Đôi môi ấy, đôi môi trề ra nũng nịu, óng nhẫy màu son trên trang bìa tạp chí. Đôi môi tôi đã bứt ra khỏi miệng em không biết bao lần trong những đêm dài say mê mệt. Đôi môi ấy giờ giập nát, há ra, lộ rõ những chiếc răng không còn đầy đủ. Máu dường như vẫn ứa trên từng kẽ răng còn lại...


Em rơi xuống từ cửa sổ tầng ba một khách sạn. Cảnh sát điều tra chưa thể kết luận đó là một vụ tự tử, đánh ghen, hay sát nhân diệt khẩu... Trừ đi số năm tử năm sinh trên mảnh giấy báo tang, năm ấy em vừa hai mốt.


Chúng tôi chia nhau ngồi suốt ba đêm ở nhà tang lễ. Em không chết ở nhà, nên vì một phong tục nào đó, không được phép mang về nhà làm đám. Mưa tháng mười một kéo dài, ba ngày không có nổi một vạt nắng loe hoe. Nghe mưa vỡ bên hành lang bệnh viện, tôi nhớ tiếng guitar giật từng cơn trên nền giàn dây vật vã, trong đoạn cuối bài hát November rain. Có một sợi dây tiên cảm nào đó giữa hôm nay và bài hát xa xưa ấy. Tôi không nhớ ca từ cụ thể, dù rất thích giai điệu, cách hòa âm của nó, chỉ đọng lại trong ký ức đoạn video clip, cô dâu chết giữa đám cưới trong nhà thờ, một bó hoa rụng xuống, gương mặt thanh tân trong chiếc quan tài... Chỉ khác rằng, em chưa thành cô dâu, em chưa hề đám cưới, gương mặt em cũng chẳng còn lành lặn...


o0o


Chỉ còn năm cuối của chương trình năm năm đại học. Tôi hay cùng thằng bạn lên chùa. Nhiều lúc đi một mình, tay kẹp theo cuốn sách. Đám bạn xưa giờ tan tác cả, sau cái chết của em. Những u uất không còn được hòa thanh, tan ra thành từng con sóng nhỏ rồi chìm khuất giữa dòng trôi vội vã.


Trong số sách từng kẹp nách lên chùa, tôi đã gặp nhà văn Nhật Bản Haruki Murakami.