Polaroid
Mảnh trăng gầy

Mảnh trăng gầy

Tác giả: Sưu Tầm

Mảnh trăng gầy

Tôi gặp em vào 1 buổi trưa nắng gắt giữa lòng Cần Thơ ồn ã náo nhiệt. Cái cảm giác ban đầu của tôi đối với em chỉ duy nhất hai từ "quá đẹp". Nét đẹp hiện đại, dáng cao, làn da trắng nõn nà làm tôn lên gương mặt thanh tú, cái miệng nhỏ, sóng mũi cao và 1 đôi mắt biết nói: một kết hợp quá hoàn hảo. Em đến tìm nhà trọ và...em ở cạnh phòng tôi.


***


Em là người theo đạo Công giáo, hàng ngày vẫn học giáo lí, tôn thờ đức mẹ Maria và chúa Jesu yêu kính, lúc rảnh rỗi em vẫn đi nhà thờ, em tự nhận mình là người mến đạo...Em là người hiếu động, chỉ sau 2 tiếng gặp nhau và biết sắp tới mình sẽ gắn bó với nhau trong cùng 1 nhà trọ, thêm nhiều cái chung khác nữa, em bình thản bảo rằng em đã bỏ nhà đi 2 năm, sống khắp nơi: Trà Vinh, Bạc Liêu, Kiên Giang, Hậu Giang và bây giờ em dừng chân ở Cần Thơ, mỗi tháng mẹ em sẽ gửi cho em 3 triệu và bà ấy cũng ko biết em đang ở đâu, chỉ điện thoại khi cần tiền...Em cũng thật bình thản khi cho tôi biết em đã có chồng nhưng người ấy đang ở tù vì tội đánh người, "anh ấy sẽ ra sau 3 năm và em sẽ trở về bên anh ấy" em lặng lẽ buông những câu cuối cùng ấy, ánh mắt vẫn lóe lên một tia hi vọng mặc dù tôi cảm nhận vẫn rất mong manh.


Mảnh trăng gầy


Đối với một kẻ quanh năm chỉ có quyển sách làm bạn, căn phòng là người bạn thân hơn, còn xã hội bên ngoài là kẻ thù thì lời thú nhận của cô bé phòng bên cạnh làm tôi sợ, sợ thật sự. Chẳng hiểu tại sao lại sợ, có lẽ lối sống không hợp nhau. Tôi lặng lẽ lắng nghe và mỉm cười. Thằng con trai trong tôi trước đây từng xúc động trước vẻ đẹp của em giờ đây lại muốn lảng tránh, trốn chạy, tôi ít về nhà trọ hơn, chỉ về nhà sau 1 buổi tối mệt lử ở quán cà phê với nghề bưng bê – chạy bàn. Tôi gọi cô bé là "Xương Rồng". Hoa xương rồng rất đẹp, rất thanh cao, nhưng ít ai thích nó vì bên ngoài vẻ đẹp ấy là những cái gai nhọn sẵn sàng làm rướm máu bàn tay ai đó nếu ko cẩn thận chạm vào nàng xương rồng kiêu kì, sức sống của nó cũng thật mãnh liệt...tóm lại những gì bí ẩn, lẩn khuất trong con người em được tôi khắc họa 1 cách chi tiết và tỉ mỉ, rồi sau đó lại lẩn tránh trốn chạy như 1 tên hèn nhát.


Một buổi tối, hôm nay trời đẹp trăng tròn như cái đĩa dát vàng hào phóng từng con đường dẫn vào quán cà phê "Phố Nhớ", nơi tôi vẫn làm anh chàng phục vụ hiền lành và ngoan ngoãn, khung cảnh êm đềm theo từng lời hát của cô ca sĩ nghiệp dư "...em không giàu sang đi với anh trong cuộc đời, em không bằng ai nào thướt tha không như ngừơi ta luôn nồng cháy với gian dối, người hỡi em yêu anh bằng trái tim...". Bàn số 36 có người gọi tính tiền, tôi hấp tấp chạy đến theo thói quen nhưng những bước chân cuối cùng bỗng sựng lại một cảm giác mơ hồ len lỏi khi tôi thấy bóng dáng, mái tóc quen thuộc của cô gái phòng bên – "Xương Rồng" của tôi đang ngồi cạnh 1 lão già ngoài 50 tuổi, thản nhiên vòng tay bẹo má nhau...


Mệt phờ sau 1 ngày trên giảng đường và làm việc ở quán cà phê, chỉ muốn chui tọt vào phòng và ngủ 1 giấc thật dài. Tôi mở cửa 1 cách uể oải, cảm giác của 1 thằng con trai, tôi quay lại và muốn hét to lên khi thấy em đứng tự bao giờ bên cây bằng lăng, đôi mắt đen tuyền nhìn tôi lặng lẽ, em khẽ gọi "Anh có thất vọng khi thấy điều đó?". Tôi đi đến gần em hơn, nhìn vào đôi mắt ấy, rồi lại nhìn lên bầu trời, trăng đã khuyết một mảng lớn quá như lòng tôi nao nao khi nghĩ đến cô bé 19 tuổi đừng bên cạnh mình, tôi buông từng tiếng nhẹ như gió thổi "Đó là lối sống của mỗi người tôi không quan tâm lắm". Em vẫn nhìn tôi không chớp "Những lão già đó nếu em không lấy tiền của lão thì người khác cũng lấy thôi anh à, em cần tiền...anh có thể ghê tởm em hoặc giả 1 cái gì tương tự như thế nhưng anh là người tốt, không nên quan tâm quá về con bé như em..." Tôi quay lưng định bước đi không quên nhìn em lại lần nữa "tôi ngủ đây, cô cũng ngủ sớm". Tôi bước nhanh hơn, sợ ánh mắt kia sẽ níu chân tôi lại, bên em thằng đàn ông trong tôi như 1 gã điên, bé nhỏ, ích kỉ và 1 chút vật vã ghen tị với lối sống ấy, 1 lối sống mà có cho vàng tôi cũng ko dám vì còn gánh nặng gia đình và biết bao chuyện phải lo... "Cuối tháng này em dọn đi rồi", cửa phòng đóng lại và tôi nghe còn giọng nói của em vang lên.


Những ngày sau đó hầu như tôi chỉ về nhà để ngủ, chỉ gặp em ở cổng, ở nhà tắm của nhà trọ, tôi khẽ chào rồi vội bước nhanh, còn em vẫn cúi gằm mặt ko nhìn tôi. Một hôm về nhà thì có 1 mảnh giấy dán ở cửa phòng...Tôi buông người xuống chiếc giường quen thuộc, "Xương Rồng" đã dọn đi, em để lại địa chỉ ở quê em, dặn tôi nếu có dịp đi ngang hãy ghé thăm em...Đêm nay trăng thật sự khuyết...tôi đã khó khăn để chìm vào giấc ngủ...hình như quá nhiều mộng mị, em đã làm xáo trộn cuộc đời tôi...


Thời gian trôi qua, chuyến thực tập ở Cà Mau là do tôi chọn, cũng ko biết tại sao lại chọn chỉ biết mảnh giấy ngắn ấy ghi lại "số nhà..., huyện Trần Văn Thời, Cà Mau". Chiều nhá nhem tối, tôi đang đứng trước căn nhà đúng địa chỉ ghi trong mảnh giấy, trước nhà có giàn hoa giấy, ngôi nhà nhỏ ko giàu cũng ko nghèo chỉ biết là rất sạch sẽ và gọn gàng. Tôi khẽ gọi cửa, mở cửa cho tôi là người phụ nữ trạc 50, dáng vẻ hiền lành và đượm buồn "anh tìm ai?", "Khuê Tử ạ". Người mẹ bàng hoàng nhìn tôi và trong 1 phút kìm nén "nó mất năm ngoái vì ung thư rồi cậu ơi".


Tôi bước ra khỏi nhà mà lòng chơi vơi như 1 kẻ mộng du, Xương Rồng của tôi ơi, sao em khờ và ngốc nghếch thế, tại sao lại dối tôi rằng em có chồng, rằng em đã bỏ nhà đi 2 năm, rằng em cần tiền, em làm thế để che giấu đi căn bệnh quái ác mà em đang phải mang sao, để mọi người xa lánh đừng đến với kẻ bệnh hoạn như em sao? Em đi với lão già ấy vì muốn cứu giúp đứa em đang trong cơn thập tử nhất sinh vì chất độc da cam...Ôi, xương rồng ơi giá như tôi tìm hiêủ em kĩ hơn, ko mang cái vẻ của 1 thằng đàn ông để rồi trốn chạy em như 1 thằng hèn, bao cái giá như nhưng em đã không còn...Tôi thất thểu ra xe về lại Cần Thơ, ngước nhìn bầu trời cũng 1 đêm trăng khuyết ước gì cho thời gian quay lại tôi sẽ ko quay lưng với em, sẽ hỏi han em tại sao lại như thế? tại sao lại thế này? tại sao lại thế kia? Để tôi còn gặp em – mảnh trăng gầy mang nhiều bất hạnh...


Phan Xuân Minh