Teya Salat
Chuyện xóm trọ

Chuyện xóm trọ

Tác giả: Sưu Tầm

Chuyện xóm trọ

(Admin - "Chuyện đời sinh viên")


Là sinh viên năm đầu với chân ướt chân ráo tôi bỡ ngỡ bước vào xóm trọ vừa xây chưa lâu, nhìn những mẩu đất ủi bên ngòai sân còn khá mới. Từ ngày vào xóm trọ tôi thấy bao nhiêu chuyện lạ kì mà trước đó tôi không hề hình dung.


***


Chuyện xóm trọ


Trong dãy trọ tôi ở phòng số hai còn phòng đầu là một chị tên Ngọc học năm cuối, từ ngày vào xóm chúng tôi cũng ít khi tiếp xúc nên cũng ít biết về nhau, thi thoảng cuối tuần có một anh chàng đến ăn ở cùng chị. Có lẽ anh ấy là chồng chị đang đi làm đâu đó nên cuối tuần mới có thời gian ghé lại thăm nhau, một hôm tình cờ tôi thấy lúc sáng sớm anh ấy thức dậy đi chân đất từ phòng chị Ngọc sang trước cửa phòng anh Xuân bên đối diện lấy dép xong mới đi ra vặn vòi nước đánh răng rửa mặt tôi đoán có thể là tối qua anh Xuân đi nhầm dép hoặc mượn dép chồng chị Ngọc nên tôi cũng chẳng quan tâm và để ý những chuyện vặt ấy. Rồi đến lúc tôi nhìn thấy trường hợp ấy lặp lại lần thứ hai làm tôi phải tò mò mới biết anh ấy và chị Ngọc chỉ là người yêu nhau nên mỗi khi ngủ với nhau phải để dép ở trước cửa phòng khác để cho qua mắt mọi người. Ở phòng số ba tiếp theo phòng tôi là một anh học năm thứ hai tên Thắng, hầu như anh ấy đi vắng tít mít cứ hễ hôm nào về thì về buổi tối và nhờ những người ở phòng khác trong xóm khóa cửa bên ngoài rồi tắt điện ngủ sớm sáng hôm sau lại phải nhờ người khác mở cửa, có hôm anh ấy nhờ tôi khóa cửa hộ. Khi tôi hỏi tại sao phải làm thế anh ấy chỉ trả lời cộc lốc: "- Mày mới năm đầu thì biết chuyện gì về xã hội. Tốt nhất không nên hỏi chuyện người ta." Nhìn nét mặt anh ấy chẳng mấy thiện cảm nên tôi cũng không hỏi thêm gì nữa.


Rồi, một hôm tôi đi học về thấy có hai anh đang nói chuyện với bà chủ xóm trọ, một anh đầu trọc lóc, anh còn lại để tóc dài và buộc lại ở đằng sau giống kiểu tóc của ca sĩ Ngô Quốc Linh hay một số nghệ sĩ thường làm, trên người hai anh đều săm đầy mình, cổ đeo dây chuyền vàng, anh đầu trọc còn đeo thêm trên cổ tay một chiếc lắc bạc to bự như xích chó, tôi để ý mới biết hai anh ấy là người đòi nợ thuê và đang tìm đến đòi nợ anh Thắng cạnh phòng tôi. Sau khi hai anh ấy đi về tôi tò mò hỏi bà chủ xem anh Thắng nợ khoảng bao nhiêu mà đến mức người ta phải thuê người đến đòi. Bà chủ bảo: - "Nghe thằng đầu trọc ấy nói là nợ hơn hai chục gì đó". - Tôi ngớ người :


Khiếp hai chục nghìn mà đi tận hai người đòi cơ ạ?


Bà chủ nhìn tôi với ánh mắt một cách khinh bỉ nói:


- Mày bị hâm à? Hai chục "củ" chứ hai chục nghìn nói làm cái chó gì?


Dạ... vậy "củ" là trăm hay triệu hả bác?


- Trời ơi. Đúng là dân nhà quê. Thế mày thấy ai nói là hai chục trăm bao giờ không mày? Tao chả phí thời gian với mày nữa...


Dạ...Cháu hiểu rồi ạ!


Tôi gãi đầu thưa, bà chủ quay ngoắt vào trong nhà, tôi nghĩ lại sao mình buột miệng ra vừa hỏi mấy câu thật ngớ ngẩn. Bị bà chủ mắng mình hâm cũng đáng đời.


Vài tuần sau, hôm đúng vào tối tối thứ bẩy, là sinh viên mới nên cũng chưa quen ai nhiều tôi cũng chẳng biết đi đâu chơi, ăn cơm xong ngồi nghỉ ngơi xem bài vở qua loa rồi đi ngủ sớm, tôi gác tay lên trán suy nghĩ miên man rồi thiếp đi lúc nào không hay. Đang trong giấc ngủ ngon lành thì tôi phải giật mình tỉnh giấc bởi một tiếng động mạnh "đùng" một cái. Hình như là tiếng đạp cửa nhưng không phải cửa phòng tôi, khi tỉnh giấc tôi mới hình dung đó là tiếng phát ra từ cửa phòng chị Ngọc và có người đang chửi bậy sa sả trước cửa phòng: "... ịt mẹ, ...ịt cha chúng mày phang nhau như gà thế hả? Bà chủ chúng mày thoáng tính nhẩy. Công an chết hết rồi hay sao mà để chúng mày sướng thế. ...ịt cụ chúng mày." Tôi chống tay ngóc đầu lên nghe và nghĩ thầm ai mà chửi người linh tinh thế không biết, tôi chưa kịp hiểu ra vấn đề thì thấy soi đèn sang phòng tôi rồi có tiếng thì thào và tiếng xê dịch chiếc ghế về phía cửa phòng tôi, đó là chiếc ghế dài mà mấy anh trong xóm hay nằm tập tạ ở ngoài sân và tối thường cất bên cạnh phòng chị Ngọc, nghe tiếng ghế dừng lại trước cửa phòng mình tôi bắt đầu lúng túng sợ hãi chưa kịp phản ứng thế nào thì có tiếng người đứng lên chiếc ghế thò đèn pin vào lỗ thông gió trên cửa phòng soi khắp vào trong phòng tôi, sợ quá tôi bật ngồi dậy run cầm cập quát lên:


- Ai đó? Đang làm gì vậy?


Tiếng nói từ phía người cầm đèm pin đáp lại:


- Hóa ra là một cô bé hả. Đừng có bảo lại giống phòng đầu tiên đấy nha, mày không phải hét lên thế, đang truy tìm thằng con nợ thôi, không làm gì mày đâu mà lo.


Tôi thở phào nhẹ nhõm lấy lại bình tĩnh cũng là lúc tiếng bà chủ xuất hiện ngoài sân:


- Tìm được thằng Thắng không mà chúng mày ồn ào thế hả?


Tôi bật điện lên và mở cửa thì ra lại là hai anh đòi nợ hôm trước. Anh đầu trọc đeo kính đen nói với bà chủ:


- "Bà xem cái xóm trọ của bà đi. Bọn này soi vào lỗ thông gió không ngờ có sinh viên đang trần truồng ăn nằm với nhau phang nhau như gà kia kìa!".


- Sinh viên trần truồng phòng nào? Để tao xem nào, phòng cái Ngọc phải không?


Tiếng bà chủ hấp tấp, anh đeo kính đen chỉ tay vào phòng chị Ngọc và vênh mặt quay đi chỗ khác nói nới người bạn đồng môn:


- Phắn thôi ông bạn! Đen vãi ...


Bà chủ gõ cửa và chị Ngọc mở cửa ra dụi dụi mắt cố tình tỏ vẻ chưa biết gì. Bà chủ hỏi:


- Còn giả vờ giả vịt hả? Mày đưa trai về ngủ chứ gì? Gớm nhỉ. Mọi hôm mày xin cho người yêu ngủ lại xóm, tao bảo cho ngủ nhờ thằng nào đó cơ mà. Mày làm thế Công an phường kiểm tra thì giết tao à?


- Dạ...dạ... cháu xin lỗi.


- Lỗi lỗi cái gì. Con với chả cái nhà ai mà ngoan khiếp thế...


Người yêu chị Ngọc đang trùm chăn trên giường nằm im thin thít giả vờ ngủ say. Vừa nói bà chủ vừa vào lật tấm chăn lên, bên cạnh anh ấy có cả vỏ và vài chiếc bao cao su chưa dùng, chiếc quần sịp của chị Ngọc, một chiếc khăn mỏng trắng và cả dây buộc tóc của chị ấy nữa cũng ngổn ngang cùng đống ấy. Chỉ kịp nhìn lướt qua cũng đủ thấy chiếc khăn mỏng màu trắng ấy vẫn còn ươn ướt nhẹ. Anh ấy vội vơ vét mọi thứ nhét vào dưới người mình và nằm đè lên lăn qua một vòng và vơ tiếp tấm chăn đắp lên. Bà chủ vội quay ra về vừa đi vừa mắng sa sả. Sáng hôm sau chị Ngọc dậy sớm chủ động đi tìm phòng trọ rồi chuyển đi chỗ khác.


Sau vụ ngày hôm đó bà chủ đề ra nội quy của xóm khá ngặt. Nội quy được photocopy dán mỗi phòng một tờ trong đó một số khoản như: Không được tiếp khách tại xóm trọ qúa mười giờ đêm, không đưa người lạ vào xóm, có người nhà đến thăm phải xin phép thông qua chủ nhà, nộp tiền nhà tiền điện đúng hạn... rồi ai đó không thực hiện tốt sẽ chấp nhận đuổi khỏi xóm. Nói là làm có một số trường hợp vi phạm đã bị bà đuổi đi rồi lại có người mới chuyển vào.


Người mới ở phòng số một cũng là cô bé sinh viên năm đầu người dân tộc H'Mông tên là Dậu quê ở Bắc Kạn. Do ở vùng sâu vùng xa, nhà xa trường nên Dậu đi học muộn, mới sinh viên năm đầu nhưng Dậu hơn tôi gần những sáu tuổi. Để tỏ lòng kính trọng người hơn tuổi tôi gọi Dậu bằng chị và xưng em nhưng Dậu nhất định không chịu, ban đầu theo ý của Dậu chúng tôi xưng nhau cậu tớ rồi khi thân quen toàn mày tao chí tớ, chúng tôi còn nói vui với nhau là gọi như thế cho mái thoải. Dậu nói tiếng Phổ Thông lơ lớ ví dụ từ sẵn sàng thì nói thành "sẵn sằng", cái hòm thành "cái hòn", đi dạo thành "đi dạ"... ban đầu nghe chưa quen có người còn cười nhạo nhưng nghĩ lại họ hiểu ra rằng cũng nên phải thông cảm vì người ta là dân tộc thiểu số cũng như sinh viên người Kinh phát âm ngoại ngữ nhiều người có lẽ cũng chỉ đạt mức chuẩn như vậy thôi. Dậu có tính nết hiền lành, thật thà dễ tiếp xúc và thiện cảm với mọi người nên từ khi mới vào xóm trọ đã nhanh chóng hòa nhập và thân thiết với nhiều người cùng giới trong đó tôi cũng không ngoại lệ.


Sang kỳ thứ hai Dậu bắt đầu có người yêu, là bạn chơi thân với nhau cộng với cái tính nết thật thà vốn có Dậu cho tôi biết anh ấy là người yêu thứ hai, người yêu thứ nhất là anh chàng cùng quê chỉ khác bản nhau và yêu nhau thời học sinh. Hết cấp ba anh ấy biết hoàn cảnh và sức mình không thể với tới Đại học nên cũng chẳng làm hồ sơ đăng ký dự thi, sau đó anh ấy đi nghĩa vụ quân sự hai người chỉ liên lạc bằng thư từ và những lá thư gửi cho nhau thưa dần rồi hai người chia tay. Còn Dậu cũng suy nghĩ tương tự, biết bố mẹ mình hoàn cảnh nên cũng chẳng dám mơ xa nên nộp hồ sơ đăng ký thi Cao đẳng mà vẫn trượt. Cũng may mắn sau đó trúng suất cử tuyển mới được đi học Đại học. Học cử tuyển còn có khoản tiền trợ cấp hàng tháng, Dậu nghĩ nếu đỗ Cao đẳng cũng chưa chắc bố mẹ có đủ tiền chu cấp hết ba năm cho mình ăn học. Còn người Dậu đang yêu là một anh quê ở Cao Bằng, tên Thà người cùng dân tộc, trước đó hai người đã quen nhau qua thư từ nhờ người quen giới thiệu. Không ngờ khi xuống học dự bị Đại học lại học cùng trường với nhau, khi nhận ra nhau họ vừa bất ngờ vừa hạnh phúc rồi tình yêu đến với họ khá sớm, họ quan tâm nhau đến từng ly tưng tý rồi dần dần đến mức góp gạo thổi cơm chung. Từ khi Dậu vào xóm tôi chưa bao giờ kể chuyện của chị Ngọc đã từng xảy ra trước đó ở phòng của Dậu vì tôi nghĩ đó là chuyện tế nhị nên kể ra có được ích lợi gì đâu. Nhưng đến lúc tôi thấy họ thi thoảng ăn cơm xong đóng cửa ngủ trưa thủ thỉ với nhau và bắt đầu thu hút tầm ngắm của bà chủ làm tôi cũng phải băn khoăn. Tôi muốn kể chuyện chị Ngọc cho Dậu biết nhưng lại áy náy, phần vì sợ biết đâu bạn tưởng mình ghen ăn tức ở nên nói dọa, phần vì sợ chị Ngọc biết được chuyện lại trách móc là mình kể xấu người ta, đến lúc đó lại làm mất lòng nhau. Nếu không nói lại sợ đến lúc quá muộn thì xóm lại mất đi một người bạn tốt, tôi đang băn khoăn trong thời gian vài ngày chưa biết nên xử lý ra sao thì đúng hôm Dậu đi vắng tôi đang ở phòng ôn bài mà đầu óc cứ nghĩ lung tung chả đâu vào đâu thì bà chủ xuất hiện làm tôi giật cả mình. Bà nói:


- Con này. Mày làm gì mà bần thần thế?


Tôi chưa kịp thưa thì bà lại nhẹ giọng một cách lạ kỳ, bà sì một tiếng dùng ngón trỏ áp thẳng lên vành môi nói khẽ:


- Này. Mày mày cho tao hỏi tý. Có phải cái Dậu hay đưa một thằng đến phòng chơi phải không ?


Tôi hơi sờ sợ lúng túng gật nhẹ đầu thưa " dạ ...vâng" rồi bà tiếp:


- Làm gì mày có vẻ sợ hãi thế.