Polaroid
Căn hầm bí ẩn

Căn hầm bí ẩn

Tác giả: Sưu Tầm

Căn hầm bí ẩn

(Admin - kinh dị số 1.)


Mỗi khi ngủ nghiêng người, áp tai phải xuống gối là nó lại nghe có tiếng tí tách rơi tựa như tiếng nước. Cảm giác cứ như dưới nền gạch này có một căn hầm bí ẩn đang tồn tại....


***


- Này! - Cái đập vai của Duy làm nó hú hồn. - Sao dạo này thấy mày hay thẫn thờ vậy? Còn cả nửa học kỳ nữa mới thi đại học mà! Học nhiều nên rối trí hả? Tao đọc trên báo thấy nhiều đứa học mà suy nhược cả cơ thể, cũng không ít trường hợp bị thần kinh nữa đó.


Nó đang suy nghĩ có nên kể cho Duy nghe cảm giác kì lạ mà mỗi đêm nó gặp không, sợ thằng bạn lại kêu nó khùng nữa nên thôi. 


Căn hầm bí ẩn


Trên đường đi học về nó cứ nghĩ mãi về những âm thanh lạ kỳ dưới gối nó. Tiếng nước tí tách rơi, tiếng rên rỉ, gầm gừ hay đại loại là tiếng của một ai đó....Không lẽ nó hoang tưởng trong suốt mấy tháng qua. Lần này nó lại bị giật bắn người bởi tiếng mẹ nó.


- Mai! Cầm bó rau, mấy con cá về nấu này con. Hôm nay, có khách đặt mấy lẵng hoa lát chiều họ lấy nên mẹ ở lại tranh thủ làm cho kịp.


- Vậy lát nấu xong con mang cơm ra cho mẹ.


- Nhờ em con mang ra được rồi, tranh thủ nghỉ ngơi rồi tập trung mà học.


Nó sống với mẹ và em gái. Mẹ nó khéo tay lắm, có nguyên một cửa hàng hoa lẫn bánh kem ngoài chợ. Hoa mẹ đẹp, bánh mẹ ngon là câu hai chị em nó thường nịnh mẹ! Mà ngon thật, đẹp thật. Không bù hai chị em nó vụng chẳng biết làm gì ngoài học. Còn bố nó, chẳng bao giờ thấy nó kể với bạn bè dù chỉ nửa từ bố. Nghe đâu, bố nó bỏ nhà đi với người đàn bà khác và đã có con cùng một gia đình hạnh phúc. Tháng tháng vẫn gửi tiền đều đều chu cấp cho 2 chị em nó. Ký ức về bố với 2 chị em nó lập lòe chỉ mờ mờ ảo ảo. Nếu có chạm mặt nhau ngoài kia chắc cũng chẳng nhận ra. Càng lớn, nó càng hiểu được nỗi đau của mẹ và chỉ thêm oán giận người đàn ông có một phần trách nhiệm sinh ra tụi nó.


Sáng nay, nó được nghỉ tiết sớm và quyết định ghé vô bệnh viện của bố Duy khám thần kinh của mình. Và tất nhiên mọi việc đều ổn, chỉ trừ một việc.


- Tao tính nói với mày chuyện này lâu rồi mà sợ thần kinh mày yếu không chịu được.


- Chuyện gì! Mày không nói tao còn thấy lo hơn ấy. Mà trước giờ chuyện của mày có bao giờ làm rung động thần kinh của tao đâu.


Nghe con bạn mỉa mai mà sĩ diện trào lên tới não nhưng Duy vẫn phải kể: - Nghe bố tao nói nhà mày hồi xưa là nhà của một ông Tây nào đó giàu lắm, có căn hầm bí mật giam lỏng những người phản bội ông ấy cho đến khi mục xương thì thôi.


Chợt nhiên có luồng gió lạnh làm dựng đứng hết gai ốc nó. Vậy là những gì nó nghe thấy tiếng nước, tiếng gầm gừ của ai đó.....Lẽ nào là của những oan hồn còn dưới đó sao!!!! "A a a a........." Nó hét lên một tiếng thất thanh làm cho mấy con bướm trên mấy cành hoa gần đó phải bay vội. Mọi người nhìn nó với một cái nheo mắt đầy ẩn ý. Duy gần nó nhất nên hứng trọn tiếng hét, thế nào mà anh chàng té xuống cả đất.


- Mày tính dọa ma tao thì cũng vừa vừa phải phải thôi chứ. Tiếng hét của mày kinh thật, cho đi lồng phim kinh dị được rồi đấy!


Nó lấy xe chạy thẳng, không buồn nói một tiếng với Duy, mặc những lời chửi rủa của thằng bạn theo sau. Nó phải bình tĩnh, phải có chứng cứ rõ ràng thì mới có thể nói cho mẹ hay Duy biết sự việc được. Ít ra thì thần kinh của nó đã được bố Duy - trưởng khoa thần kinh kiểm định. Cứ thế, thay vì lo lắng nó lại chuyển sang hào hứng dù ngực trái nó vẫn đập thình thịch liên hồi.


***


Tiếng chuông cửa reo lên làm nó tỉnh hồn như vừa thoát khỏi giấc mơ đầy kinh hãi giữa trưa.


- Mày ngủ hả? Tao tưởng không ai ở nhà. 5 cuộc gọi nhỡ, 5 lần chuông cửa. Mày uống thuốc ngủ hay sao mà say vậy.


Nó mở cửa đầy uể oải:


- Tao xin lỗi cả chuyện sáng lẫn chuyện giờ. Mày qua mượn vở bài tập văn hả?


- Ơ! Tao nói với mày hồi sáng rồi mà. 3h và mày cho tao ăn quả chờ nửa tiếng. Ruột tao sắp lồng lộn lên rồi này. Mà sao mặt mày lúa túa mồ hôi, mồ kê vậy?


- Tao mơ!


Thằng bạn cười hả hê giọng khinh khỉnh: - Cuối cùng thì cũng có chuyện làm thần kinh mày rúm lại.


Nó gầm gừ bấu Quân mấy phát đau điếng khiến anh chàng mặt mày tím tái không kém gì đang xem phim kinh dị. Và quyết định đúng đắn lúc này là lặng im chép bài không nó lại nổi điên đuổi mình về thì khổ.


***


Lạ là tối nay nó cố gắng áp sát tai vào gối nhưng chẳng nghe được gì nữa. Rồi tối mai, tối kia, tối nữa nó cũng không nghe thấy. Nó thở nhẹ nhõm nhưng vẫn còn đôi chút hoang mang, sao từ khi nó biết chuyện thì lại không nghe thấy gì nhỉ! Hay ai đó cố ý. Nó tự nhủ "Ai mà chơi trò ma quỷ này với nó, nó sẽ tống vô tù cho mọt gông", hoặc có khi nào con ma nghe thấy nên nó mới ngừng hoạt động. Eo! Nghĩ tới là nó thấy rờn rợn.


Căn hầm bí ẩn


Cũng giống như những ngày đầu tháng khác, mẹ nó tham gia một nhóm phụ nữ tình nguyện ở xã. Chuyến đi này sẽ mất đến 3 ngày xuống các trại phong cùi để chăm sóc bệnh nhân. Tối nay nó lại trằn trọc, mãi mới thiêm thiếp ngủ được thì lại bị tiếng cọt kẹt cửa làm thức giấc.


"Chán ghê, đã bảo nó cài cửa bếp lại rồi, đến bao giờ mới ngủ lại được đây". Nó lầm bầm mệt mỏi lê xác xuống bếp. Định quay về phòng thì uỵch, cái vấp làm nó té sóng soài trên nền nhà khiến mình mẩy ê ẩm. Đang còn định hình để đứng dậy bỗng bên tai nó có tiếng nước rơi tí tách. Nó áp sát tai xuống nền gạch hơn, là tiếng xích kéo lê. Đúng là ai đó đang bị giam cầm dưới đây. Tách! Ai đó bật đèn sáng choang.


- Chị sao thế! Em nghe tiếng ngã không thấy chị nằm bên cạnh nên xuống xem.


- Chị không sao. Tại tối không thấy đường nên mới ngã.


Nằm trên giường mà tim nó đập, miệng mím chặt, mắt nhắm nghiền. Nó cũng không dám nằm nghiêng, sợ phải nghe tiếng gì đó kinh hoàng. Một đêm cũng trôi qua trong sự vật vã tự ru ngủ mình bằng những bài hát tiếng anh. Cuối cùng thì nó cũng chờ được mẹ về. Những câu chuyện chăm sóc bệnh nhân, những hoàn cảnh đáng thương và một chuyến đi ý nghĩa ra sao, nó nghe như người không có tai. Với nó, chuyện thôi thúc bây giờ là phải tìm ra sớm chân tướng sự thật. Ít nhất có mẹ ở nhà nó sẽ cảm thấy an tâm và dũng cảm hơn.


Mấy hôm sau, nó lại áp tai vào gối và chẳng nghe thấy gì hết. Có điều lạ, cái miếng gạch bông trồi lên làm nó ngã hôm nào sao giờ biến mất, phẳng lì một cách đáng ngờ. Nó suy tính có nên rủ Duy tham gia vụ này không.