Polly po-cket
Viết cho bố của con

Viết cho bố của con

Tác giả: Sưu Tầm

Viết cho bố của con

Cuộc sống xa bố từ nhỏ khiến cho con tưởng rằng mình đã đủ mạnh mẽ để đương đầu với những khó khăn, không khóc lóc, không yếu đuối trong bất cứ hoàn cảnh nào,luôn cố tỏ ra mạnh mẽ trước mắt bố. Để rồi hôm nay, trái tim con đã phải gào thét lên rằng:con rất nhớ bố,con muốn được nghe giọng nói của bố,muốn được bố an ủi, động viên con...


***


Gửi bố kính yêu của con!


Bố à! Con cứ ngỡ rằng không bố bên cạnh, cuộc sống của con vẫn sẽ ổn.


Bởi những ngày còn bé con đã quen với cuộc sống thường xuyên vắng bóng bố, quen với cách yêu thương "lạ đời" của bố. Bố sẵn sàng bắt con nghỉ học để ở nhà xủi cỏ trong vườn vì con ngủ dậy muộn. Bố kiên trì giảng bài cho con hàng giờ trong những lần về phép, nhưng bố chưa một lần khen con khi con khoe với bố về những thành tích mà con đạt được, bao giờ khi nghe hay xem xong bố cũng chỉ nói rằng: "Con cần cố gắng nhiều hơn nữa". Và con cứ thế lớn lên trong tình yêu thương mà bố dành cho con, một thứ tình thương rất "lính", rất " bộ đội". Tình cảm của bố phải chia làm nhiều phần, trang trải ở nhiều nơi. Con hiểu và chưa bao giờ con giận bố vì điều đó.


Viết cho bố của con


Bố yêu thương con theo cách của bố, rất nghiêm khắc nhưng thật tâm lý. Chưa bao giờ con bị bố đánh hay nói nặng lời. Bố chỉ khẽ nhíu mày và lắc đầu khi con làm bố buồn, bố kiên trì khuyên răn nhẹ nhàng khi con mắc lỗi. Trong những ngày về phép ngắn ngủi, bố luôn dành thời gian để hiểu con, trò chuyện với con. Nhưng con khờ dại đã không hiểu cho bố, con cứ luôn cố tỏ ra mạnh mẽ và bất cần. Thật nhiều lần con cũng muốn than vãn với bố về mọi chuyện, nhưng rồi dường như cái tôi trong con quá lớn nên con không thể mở lời với bố. Những lần trò chuyện giữa hai bố con ta bố luôn là người nói và con bao giờ cũng chỉ biết ngồi nghe, con ít chia sẻ với bố về mọi chuyện. Nhiều lần con biết bố buồn, con muốn chia sẻ cùng bố nhưng rồi lại thôi. Suốt 19 năm qua, con chưa bao giờ nấu được cho bố một bữa cơm đúng nghĩa, đồ áo của bố con cũng chưa tự tay mình giặt một lần. Con thật là một đứa con chẳng ra gì.!


Rồi con lớn và phải sống xa nhà, những tưởng con sẽ nhớ mẹ rất nhiều chứ không phải là bố. Nhưng thật lạ, trong những ngày ấy con đã luôn nghĩ đến bố, nghĩ đến cảnh bố phải sống xa gia đình làm nhiệm vụ,không người thân bên cạnh, vậy mà con còn luôn vô tâm với bố. Con nhớ bố rất nhiều. Và con đã òa khóc khi bố gọi điện cho con, lần đầu tiên con khóc vì thương bố, khóc vì được nghe giọng nói của bố. Con nhớ cái nhíu mày của bố, nhớ giọng nói trầm trầm của bố khi hai bố con mình ngồi nói chuyện, nhớ tiếng cười sảng khoái của bố khi con chào bố theo kiểu quân đội,... Con nhớ bố nhiều lắm bố ạ! Và hôm nay, con gặp chuyện không vui, con đã vội vàng gọi về cho bố và kể lể, than vãn hết với bố. Bố lắng nghe tất cả và chỉ nói với con rằng: "Cuộc sống mà con, con phải luôn ý thức được mình là ai? Đang ở đâu? Cần làm gì? Để sống tốt con nhé." Kết thúc cuộc gọi, con giật mình tự hỏi vì sao người con muốn tìm đến lại là bố chứ không phải là mẹ?


Con nhận ra rằng, cuộc sống không có bố bên cạnh thật tệ, nó chẳng giống như con nghĩ chút nào. Và bao lâu nay con đã quen với cảm giác được bố yêu thương từ xa chứ không phải là cuộc sống không có bố bên cạnh.


Bố ơi, con xin lỗi bố. Trong những ngày hè sắp tới, con sẽ về với bố mẹ và sẽ sống thật với cảm xúc của mình. Mong bố không trách con và luôn yêu thương con mãi mãi bố nhé. Con yêu thương bố nhiều lắm!


Con mong bố đọc được những dòng chữ này, hiểu và tha lỗi cho con. Mong bố cho con cơ hội để con được làm một đứa con ngoan của bố mẹ.


Con gái của bố!