Tấm ảnh
Tấm ảnh
(Admin - "Rồi sẽ qua hết, phải không?")
***
"Nó đi rồi..."
19:00, theo đúng lịch trình, đoàn tàu SNT1 được lệnh chuyển bánh, mang đi đứa con gái út của 2 vợ chồng. Hai dáng người nhỏ đứng cạnh nhau trong sân ga vắng, dõi trông theo đoàn tàu cho đến khi nó đi về một nơi rất xa, vượt khỏi tầm nhìn. Thế là, 3 đứa con lần lượt rời xa gia đình để vào Sài Gòn học tập và làm việc.
Lái xe trở về, hai vợ chồng cảm thấy một nỗi trống vắng bao phủ khắp căn nhà. Mặc dù đã bắt đầu quen cảm giác trống vắng khi thằng cả vào Sài Gòn học tập, tiếp theo là tới thằng thứ, nhưng, hai vợ chồng vẫn chưa hình dung nổi cảnh tượng khi gia đình nhỏ của mình mất đi 3 đứa con. Không còn tiếng cười đùa. Không còn tiếng trò chuyện rôm rả. Không còn tiếng la hét, cãi nhau chí chóe của 3 anh em. Giờ đây, trong ngôi nhà này, chỉ còn lại hai người lớn cô đơn.
Vào tầm khoảng 6h30, người chồng sẽ thức giấc nhờ vào tiếng báo hiệu đặc biệt từ mấy đứa con. Dù đã được nhắc nhở không biết bao nhiêu lần rồi, cả 3 đứa trong nhà đều không biết ý tứ, đi lại nhẹ nhàng một chút mà cứ lên xuống cầu thang, chạy nhảy ầm ầm lên, đóng mở cửa thât mạnh. Nhiều khi, quá bực mình, ông bố đã hét lên:
- Tụi mày im hết coi! Đi đứng bình thường khó lắm hả? Sao cứ đợi tao nhắc miết chuyện này hoài vậy hả!?
Tụi nhỏ vì sợ hãi nên lập tức nghe theo. Nhưng, chỉ được có mấy ngày đầu. Khoảng 1 tuần sau, đâu lại vào đấy. Thói quen lặp lại và, hai vợ chồng đành sống chung với tiếng động khó chịu từ mấy đứa con khó bảo.
Giờ đây, 1 ngày sau khi đứa cuối cùng rời khỏi nhà, nằm trên giường, người bố muốn nghe tiếng đứa con chạy thình thịch, mở và đóng cửa thật mạnh để rồi lại ra và nhắc nhở nó. Nằm chờ tận 10 phút, vẫn không có tiếng động gì ngoài sự im lặng, ông bố lặng lẽ bước ra khỏi phòng, đi ngang qua phòng con, nhìn ngắm vào khoảng không rồi xuống phòng khách, làm 1 tách cà phê như thường ngày.
Không có sự thay đổi gì đáng kể. Mọi chuyện vẫn tiếp diễn theo dòng chảy của nó. Hai vợ chồng đã chuẩn bị trước tinh thần vào những ngày đứa út còn nán lại nhà, nên khi nó đi rồi, cả hai đều không cảm thấy hụt hẫng gì mấy. Sáng thức giấc với một ly cà phê, làm việc quần quật từ sáng đến chiều; tối, cả hai xách xe máy đi dạo một vòng quanh phố, và cùng kết thúc môt ngày bằng ly cà phê sữa trong một quán cà phê quen thuộc dọc bờ biển. Đời cứ thế mà bình yên trôi qua.
Đau buồn nhất không nằm trong khoảnh khắc khi ta chia tay người thân yêu. Nó xuất hiện vào sau lúc ấy, khi chúng ta đang bình yên, hạnh phúc và bất chợt hồi tưởng lại. Vào một ngày, người chồng cần tìm một số giấy tờ để đi làm vài thủ tục hành chính. Khi đang lục tìm trong tủ đồ mà hầu như chẳng khi nào đụng tới, một album ảnh rời khỏi vị trí của nó, rơi xuống đất khi cánh tay của ông đụng mạnh vào nó. Nhặt lên, ông phủi sơ sơ lớp bụi bên ngoài rồi giở ra xem. Ngày xưa, trước khi chuyển nghề sang buôn bán, kinh doanh với vợ, ông có một niềm đam mê lớn với nhiếp ảnh. Ông đi nhiều nơi, gặp gỡ nhiều người, ghi lại mọi khoảnh khắc mà ông đã đến và qua. Khi kết hôn rồi, ông thôi không đi lông bông, nay đây mai đó nữa và ông bắt đầu chăm lo cho gia đình nhỏ của mình. Dù đã từ bỏ đam mê, nhưng không vì thế mà ông lại không ghi lại khoảnh khắc các đứa con của mình dần dần lớn lên. Trên tay ông là 1 album ảnh chụp vào năm 1995, cách đó gần 20 năm. Những tấm ảnh cũ này ghi lại khoảnh khắc sinh nhật của thằng cả và thằng thứ. Vì ngày sinh nhật của hai đứa cách nhau có năm ngày nên lúc ấy, hai vợ chồng gộp chung sinh nhật hai đứa lại làm một để tổ chức một lần cho tiện. Thằng thứ lúc ấy mới được có một tuổi, vẫn chưa biết đứng. Ông đã phì cười khi thấy một tấm do vợ ông chụp. Trong tấm ảnh ấy, có một cậu bé con đang đứng trên 1 cái ghế gỗ, giơ hai tay vẫy vẫy xung quanh và cười rất tươi. Cậu làm được điều ấy là nhờ đôi bàn tay bí ẩn nào đó từ phía dưới ghế vươn lên, tóm vào bụng của cậu và giữ chặt. Lật sang các tấm khác, ông thấy cảnh thằng cả đang mang khuôn mặt thật nghiêm túc, không nở một nụ cười. Bên phải là mẹ của nó đang bế đứa em trai của nó lại đang cười đùa tíu tít vì một đống quà mừng sinh nhật bên cạnh. Có một tấm chụp lại cảnh ông đang cho thằng con thứ chơi cầu tuột. Ông nằm lên nệm, đặt nó lên chân mình, giơ chân từ từ lên cao cho đứa bé con của ông trượt từ trên xuống rồi đổ sập vào ngực ông. Thường thì thằng bé sẽ cười giòn và đòi bố nó chơi lại lần nữa cho đến khi nó bị đau do dập mặt và khóc thét lên.
_Mày thấy ngu chưa, Tí? – Ông vừa cười vừa nói, cứ như thể thằng con ông đang ở ngay bên cạnh bố nó vậy.
Rồi đột nhiên, một giọt nước mắt ứa ra bên khóe mắt của ông. Ông hầu như không bao giờ khóc. Chưa bao giờ một ai trong gia đình ông khóc hay chỉ gần như muốn khóc. Cảm xúc gì ông cũng biểu lộ ra cho mọi người biết. Vui sướng thì cười hết cỡ, bực mình thì la hét hết mức; nhưng khi buồn, ông chỉ ngồi im, hút mấy điếu thuốc. Có thể ông sợ người khác thấy những giọt nước mắt của mình thì phải. Có những lúc, khi nước mắt sắp trực trào, ông liền giả bộ ngáp một cái. Thường thì khi ngáp, tuyến lệ sẽ tiết ra nước mắt như một phản xạ. Nhờ thế mà ông có thể kín đáo che giấu được những giọt nước mắt của mình. Đã bao lâu rồi kể từ khi ông được khóc một cách ngon lành khi bị mẹ ông đánh đòn ông lúc nhỏ? Nhiều lần, ông thèm được như trẻ con, thích thì khóc, khóc thật to, khóc thật lâu, khóc thật đã. Thế nhưng, do chịu những định kiến của xã hội và gia đình ông, là một nam nhi, ông không được phép khóc. Giờ đây, ngồi một mình trong căn phòng, không ai có thể nhìn thấy được mình, ông cho phép bản thân được khóc trong im lặng. "Ôi...Mình nhớ tụi nó quá..."
Cũng trong thời gian gần đây, hai vợ chồng ông bắt đầu ít nói chuyện với nhau hẳn đi. Tuy vẫn đi cùng nhau, ít khi nào cãi nhau vì chuyện gì quá nghiêm trọng, nhưng hai người đang càng ngày có vẻ càng xa cách nhau hơn. Dường như công nghệ đang mang mọi người rời xa nhau hơn là đến lại gần nhau. Mỗi buổi tối, vợ ông sẽ bật tivi lên, hai vợ chồng cùng xem, không trao đổi gì nhiều ngoài ba chuyện tầm phào liên quan đến những gì được chiếu trên màn ảnh. Những lúc đi uống cà phê cùng nhau, vợ ông sẽ mang theo cái smart phone do thằng cả mua về tặng mẹ nó. Ngồi trong quán hơn 2 tiếng đồng hồ, vợ ông chỉ mải lướt web, đọc bản tin thế giới đó đây mà bỏ quên ông. Nếu ông có hỏi câu gì, vợ ông chỉ trả lời sơ qua rồi lại im lặng lướt web tiếp. Không hẳn hai vợ chồng ông lãnh đạm với nhau vì hai người vẫn còn trò chuyện, trao đổi với nhau về công việc làm ăn chung của hai người. Nhưng, gần như đã không còn nữa những cuộc trò chuyện thật lâu và sâu sắc. Thật nghich lý khi những ngày mới quen nhau, cả hai đều trò chuyện với nhau rất nhiều. Cuộc nói chuyện có vẻ như không bao giờ chấm dứt. Rồi giờ đây, hơn 25 năm sau, hai người thôi không còn nói chuyện với nhau nhiều như ngày nào nữa. Cuộc sống đơn điệu, ngày hôm qua như ngày hôm nay rồi có thể sẽ như ngày mai đang âm thầm giết chết tình cảm của vợ chồng ông. Ông cũng như cảm thấy sự chán chường trong cuộc sống hiện tại của mình, muốn tìm một điều gì đó để làm mới cuộc sống nhưng bế tắc. Thỉnh thoảng, ông vẫn tự than thân rằng:" Rồi sẽ qua hết những điều chán nản này thôi mà..." Và, từ đó, ông bắt đầu tìm lại những tấm ảnh xưa cũ, nhớ lại những mảng ký ức nhỏ bé, mong manh mà tưởng chừng như đã bị quên lãng nếu không có những tấm ảnh ấy nhắc nhở cho ông.
Có một tấm ảnh chụp đen trắng căn nhà bé bé của hai vợ chồng ông khi hai người mới lấy nhau. Thời ấy còn khó khăn nên cả nhà 5 người cùng nhau ngủ trong một căn phòng. Thỉnh thoảng vài đêm, đứa con gái út khóc thét lên khi thấy con chuột bò ngang qua, thằng thứ thì sợ hãi đến độ tè ra quần khi thấy con gián đang bò về phía nó. Thời ấy rất khổ nhưng cũng rất vui. Kể từ khi hai vợ chồng dành dụm đủ tiền để mua đất, xây cất lên một căn nhà cao tầng, khang trang hơn , cuộc sống trở nên tiện nghi, thoải mái hơn, nhưng cũng đồng nghĩa xa cách hơn khi mỗi đứa con có một phòng riêng ở một lầu riêng.
Trong gia đình, thằng cả là đứa có nhiều sở thích chung với ông và cũng là đứa ngoan nhất, biết nghe lời nhất. Có vài tấm ảnh do vợ ông chụp lén ghi lại cảnh hai cha con đang nhảy cẫng lên khi đội M.U. yêu thích của 2 người đoạt cúp vô địch giải ngoại hạng Anh. Ông nhớ hồi đó, mỗi lần tới một mùa giải nào, thằng con của ông sẽ mang laptop xuống ngồi cạnh ông, vừa xem bóng đá, vừa cập nhập các thông tin tổng hợp từ các trang mạng nước ngoài để giúp bố nó cá độ thắng được vài trận. Vợ ông luôn cấm chuyện này. Mỗi lần phát hiện được ông đang cá độ bóng đá, vợ ông sẽ nổi giận, gây "chiến tranh lạnh", không thèm ăn cơm cùng cả nhà, băt ông hứa phải bỏ cá độ mới thôi. Vì thế, ông càng cảm thấy kích thích hơn khi cùng thằng con lén lút cá độ để vợ ông không phải biết. Ông thường hay nói với thằng con cả rằng:" Mẹ mày chẳng biết cái gì về bóng đá hết! Coi bóng đá mà không cá độ thì có hay không?"
Có hôm, thằng cả đi chơi về khuya mà trước đó không thèm nói tiếng nào cho cả nhà biết. Khi về nhà rồi, thằng cả bị ông la mắng, không cho phép nó đi chơi khuya nữa. Ông biết là, có cấm thì cấm vậy thôi chứ nếu nó muốn, nó vẫn sẽ cứ đi như thường.