Những con ngựa trong công viên
Những con ngựa trong công viên
Nói về lũ ngựa, tôi nhớ ngày trước, trong chính công viên này, chúng đã từng tồn tại thì phải. Có lần đi ngang qua công viên, tôi ngó qua thì chẳng thấy lũ ngựa đâu, những chiếc chuồng của chúng đã được dọn dẹp sạch sẽ thay vào đó là những con công sặc sỡ sắc màu, trông chúng thật kiêu ngạo vô cùng. Nhưng tôi vẫn thích lũ ngựa hơn, ở chúng, tôi thấy được vẻ đẹp của sự dũng mãnh và dẻo dai, can trường. Lần đó, tôi thấy có đôi chút hụt hẫng thật. Tôi dự định về tới nhà, tôi sẽ hỏi vợ tôi, xem cô ấy có biết người ta đã đưa lũ ngựa đi đâu không? Nhưng rồi, tôi cũng quên khuấy đi mất. Sau thời gian đó, tôi quên bẵng đi lũ ngựa, chúng không hề xuất hiện một dấu vết nào trong tâm trí của tôi nữa. Cho tới hôm nay, cùng với gia đình mình đi công viên, thì bất chợt những hình ảnh của chúng lại lóe lên trong tâm trí tôi. Sáng rõ. Tôi nhớ những thân hình hoàn mỹ mà óng ả ấy, sẽ hay ho biết bao nếu như chúng sải từng bước dài trên những cánh thảo nguyên rộng lớn, giống như ở Mông Cổ chẳng hạn.
"Anh có thấy lũ ngựa ở đâu không?" Vợ tôi quay sang hỏi khiến tôi hơi ngạc nhiên. Cô ấy vẫn nhớ những con ngựa đó. Tôi không ngờ.
Tôi chưa vội đáp lời mà ngước nhìn về phía con gái chúng tôi, con bé đang chơi với mấy cái đu quay hình các con vật. Nó cũng đang ngồi trên một con ngựa màu vàng với vẻ mặt phấn khích vô cùng.
Tôi quay sang nhìn vợ và trả lời:
"Anh cũng không thấy chúng ở đây nữa. Anh nhớ là nó nằm ở ngay tại vị trí của mấy con công sặc sỡ đó thì phải, nếu không nhầm".
Rồi tôi chỉ tay về chuồng của mấy con công đang thong thả bước từng bước trên mặt đất. Những cái chân nhỏ xíu và dài nhẳng. Chúng vẫn kiêu hãnh như thế đấy! Kiêu hãnh trong bộ lông sặc sỡ sắc màu đó. Thi thoảng con công đực xòe cái đuôi kiêu hãnh của mình ra thành hình dẻ quạt, như thể tán tỉnh ve vãn những con công cái với bộ lông trắng muốt.
"Thật tiếc. Vợ tôi ngao ngán thở dài. Khi không thể thấy những con ngựa đó nữa, dù em không thể nào hình dung chính xác về những con ngựa đó trông chúng nom như thế nào nữa, nhưng sự thật là em vẫn thích ngắm chúng. Em cứ tưởng chúng vẫn còn ở trong ngày chứ".
"Đã lâu rồi chúng ta không qua đây mà, mọi thứ phải thay đổi chứ. Em nhìn quanh đây mà xem, mọi thứ giờ trở nên khác xa rồi đúng không nào. Ngay chỗ chúng ta hay ngồi ngắm sao hay ngắm những con ngựa thôi cũng đã đổi khác rồi. Làm gì có cái kiểu cầu trượt như ngày xưa nữa".
Vợ tôi thở dài lần nữa, rồi im lặng một hồi. Con gái chúng tôi đã chuyển sang chơi cầu trượt cùng mấy đứa con nít trạc tuổi.
"Anh có tin rằng, lũ ngựa đã từng xuất hiện trong thành phố chưa, ý em là không phải giống như kiểu người ta nuôi nhốt chúng trong những công viên như này. Khi thành phố còn là những cánh đồng ấy, anh có tin lũ ngựa đã từng sống trên đó không. Không phải chỉ là ba, bốn, năm con đâu nhé, mà là cả một đàn ngựa lớn.Một đàn ngựa thực sự. Em nghĩ phải có tới ba trăm con ấy chứ. Một khi chúng chuyển động thì dường như kéo tuột cả cánh đồng về một phía nào đó.
Tôi chống tay lên cằm, mắt đăm đăm nhìn xuống phía dưới chân mình, nơi có một vỏ kem ly ai vô ý đã không vứt vào thùng rác. Nếu như ngày bình thường hay không phải bây giờ tôi sẽ đem chúng vứt vào trong thùng rác, nhưng chẳng hiểu sao hôm nay tôi không cảm thấy khó chịu vì chuyện đó. Tôi thấy hơi choáng váng.
Vợ tôi đưa tôi một chai nước lạnh. Tôi tu một hơi thật dài. Rồi tôi bắt đầu nói:
"Anh tin điều đó, dù anh cũng chưa từng đọc bất cứ một tài liệu nào về sự tồn tại của chúng. Rất có thể người ta đã từng nói điều này trên truyền hình, nhưng em biết đấy, anh và em chẳng mấy quan tâm tới những chương trình kiểu đó đâu mà. Chúng mình không có thời gian, mà cho dù không quan sát nó thì cũng đâu ảnh hưởng gì tới cuộc sống của chúng ta phải không nào. Nhưng anh tin là trước đây khi chưa là thành phố, chưa có những công viên, chưa có những trung tâm thương mại, chưa có những chung cư cao tầng, thì ắt hẳn thành phố phải là những cánh đồng, những cánh đồng rộng rất rộng lớn, giống như những cánh đồng trên thảo nguyên Mông Cổ ấy. Và biết đâu lũ ngựa đã từng tồn tại trên đó, chúng ăn cỏ vào bình mình thong thả lượn trên những triền cỏ xanh mướt và êm ái vô cùng. Có nằm mơ chúng ta không tưởng tượng được những điều đó tuyệt vời như thế nào đâu nhỉ?".
Tôi nói rồi, ngả người về sau chiếc ghế đá, vòng tay ôm qua đầu. Tôi cảm thấy mình trở nên khoan khoái hơn. Con gái chúng tôi vẫn chơi với mấy cái cầu trượt màu đỏ chói, bóng láng.
"Em cũng đôi điều cảm nhận được điều đó tuyệt vời như thế nào rồi, em và anh đã từng mê đắm lũ ngựa ấy như thế nào. Chắc anh vẫn con nhớ những con ngựa đó chứ?"
Tôi gật đầu:
"Nếu như không nhầm thì chúng có khoảng 4, 5 con gì đó. Những con ngựa đẹp tuyệt trần!".
"4, 5 con trong cái lồng nhỏ xíu đó sao?". Vợ tôi thắc mắc.
Tôi vội lắc đầu.
"Không, không, chúng rộng lớn hơn nhiều chứ em. Khi làm chuồng cho những con công đó, người ta đã làm chúng nhỏ lại. Vì lũ công không cần nhiều diện tích như lũ ngựa đâu. Điều đó em thấy rõ mồn một mà".
"Người ta đã cho chúng ăn những gì nhỉ?" Vợ tôi lại hỏi.
"Anh nghĩ là cỏ khô và đậu tương. Hầu hết trong những công viên người ta đều cho chúng ăn những thứ đó, có thể đó là thức ăn chúng ưa thích".
"Tại sao người ta không cho chúng ăn cỏ tươi? Em dám chắc rằng chúng sẽ thích cỏ tươi hơn đậu tương". Vợ tôi thắc mắc.
"Anh không biết". Tôi vội lắc đầu.
Vợ tôi nhìn về phía con gái chúng tôi, giờ này nó không chơi với cầu trượt nữa. Nó đang chăm chú nhìn những đứa trẻ khác tô tượng. Tôi vội nghĩ, lát nữa thôi, chúng tôi sẽ cho con bé tô một bức tượng nào đó. Như chuột Mickey chẳng hạn.
"Em nghe nói rằng, đó là những con ngựa hoang".
"Là những con ngựa hoang?" Tôi quay sang nhìn vợ với vẻ thoáng ngạc nhiên.
"Chính xác. Vợ tôi nói tiếp. Em đã từng nghe nói chúng là những con ngựa hoang nhưng sinh ra trong công viên, không phải sinh ra trong môi trường hoang dã, chúng lớn lên trong công viên với đám cỏ khô và đậu tương đó, nên chúng không thể nào gặm được cỏ tươi. Và em sợ một điều ? ".
Vợ tôi ngừng nói với giọng điệu nửa như hoang mang.
"Điều gì ?" Tôi hỏi.
"Em sợ một điều, nếu như chúng ta thả những con ngựa hoang đó ra thiên nhiên, nơi đã từng là ngôi nhà của tổ tiên chúng, thì chúng sẽ chết khi không kịp thích nghi với những thứ lạ lẫm ngoài đó. Ngay cả cách gặm cỏ, chúng cũng không thể biết. Rồi chúng sẽ chết cả thôi. Anh có cảm thấy thế không ?".
Tôi vội lắc đầu :
"Anh không biết. Nhưng anh tin điều đó sẽ xảy ra với lũ ngựa".
"Vậy những con ngựa đó, những con ngựa mà chúng ta đã từng thấy đó, ở chỗ mấy con công. Có phải chúng đã được thả ra công viên không. Chúng đã chết trước khi kịp thích nghi chứ ?"..
Tôi cảm thấy không khí đột nhiên trở nên ngột ngạt tới lạ thường, dẫu cho thời tiết hôm nay có rất nhiều mây. Rất có thể nó sẽ mưa vào buổi chiều.
Tôi không thể nói gì thêm nữa. Vợ tôi lại đưa tôi chai nước, tôi tu nốt chỗ nước còn lại trong chai. Tôi đứng dậy và bỏ nó vào thùng rác gần đó.
Sau đó, tôi ngỏ ý muốn cho con gái tôi tô tượng. Vợ tôi đồng ý. Chúng tôi đi về phía khu vực tô tượng, nơi con gái chúng tôi đang chăm chú ngắm nhìn những đứa trẻ khác, với những thứ màu vẽ xanh đỏ bám đầy trên tay, chân thậm chí cả trên mặt. Dù thế nhưng chúng vẫn cười tươi. Nghiễm nhiên sau đó chúng tôi không nhắc gì thêm về chuyện những con ngựa nữa.