Polaroid
Người vợ mù

Người vợ mù

Tác giả: Sưu Tầm

Người vợ mù

Có lẽ duyên phận đưa anh đến bên cô. Mặc bao lời khuyên ngăn, một lễ cưới xinh đẹp diễn ra ở thánh đường.


Anh gặp cô trong một lần theo đoàn về tình nguyện khám chữa bệnh ở vùng sâu vùng xa. Cô giống như bông hoa dại mọc giữa rừng núi... Ngay lần đầu tiên anh đã phải lòng cô gái nhỏ nhắn, trắng trẻo và ngây thơ đó. Bất chấp rằng...cô không hề nhìn thấy gì cả.


- Em bị mù, anh rất thiệt thòi khi lấy em. Bây giờ anh hối hận vẫn còn kịp đấy.


- Em đợi đi! Cả đời này anh cũng sẽ không hối hận!


Anh áp những ngón tay mềm mại của cô lên má mình, thì thầm...


***


Người vợ mù


Họ sống với nhau hai năm, anh lên chức viện trưởng một bệnh viện lớn. Anh và cô đều mong chờ một đứa trẻ nhưng chưa thành hiện thực. Ngày nhận kết quả xét nghiệm, cô nép vào tay anh, bẽn lẽn như một đứa trẻ xấu hổ vì làm sai.


- Là do em đúng không?


Mức độ hormone của cô thấp nên khó thụ thai, nhưng khó không có nghĩa là không thể. Anh cười ôm cô vào lòng an ủi, dù sao cũng không thể giấu nổi thất vọng trong ánh mắt.


- Không ai có lỗi hết.


...


Một năm sau, vẫn không có dấu hiệu nào là họ sẽ có con. Anh là con một của gia đình. Mẹ anh vốn đã không thích cô nay lại càng có lý do để ghét. Ngày nào, lúc anh đi làm về mẹ anh cũng lấy chuyện đó ra để tra tấn.


Cô lại quá ngoan ngoãn. Giống như nuôi một con mèo, nếu nó chỉ biết quanh quẩn bên bạn và tìm mọi cách để bạn hài lòng...bạn sẽ dần thấy chán nó... Anh mệt mỏi, dần dà anh sợ về chính căn nhà của mình.


Đúng lúc đó thì Linh xuất hiện. Linh là y tá thực tập, trẻ trung và nóng bỏng khác hẳn cô vợ ở nhà của anh. Linh sà vào lòng anh là tự nguyện. Thật ra cái vẻ lãng tử của một chàng trai Hà Thành đủ để bất cứ cô gái nào chết đứ đừ, dù tuổi tác cũng không thể che lấp được, bao nhiêu cô gái dù anh có vợ rồi vẫn si mê anh. Nhưng anh vẫn nhất kiến chung tình. Đêm đó là anh say...anh cảm thấy cần giải tỏa....


KHông! Anh có thể bỏ cô y tá đó nhưng Linh giống như thuốc phiện, thử một lần rồi thành ra anh nghiện cái cảm giác đê mê đó. Linh không ràng buộc anh, ở bên Linh cũng không có những lời tra tấn của mẹ... Chỉ có điều chính anh cũng không biết là anh còn yêu vợ mình nữa không. Đôi khi anh nghĩ mình đã nhầm tình yêu và sự thương hại...


- Khuya thế này rồi anh vẫn phải đi à?


Cô ôm ngang hông anh, hít nhẹ mùi hương nam tính trên áo anh.


- Ừ! Có ca mổ gấp.Em ngủ đi!


- Áo anh có mùi thơm rất lạ...


ANh sững lại, là mùi nước hoa của Linh.


- Nhưng cũng rất đặc biệt. Hôm nào anh tặng em một lọ nhé! Em cũng thích mùi này.


Cô buông tay anh. Căn phòng nhỏ chỉ còn tiếng anh thay đồ rồi tiếng bước chân xa dần.


Linh đón anh ở ngay trước cổng, tặng anh một cái hôn nồng nàn đến nghẹt thở.


- Đừng Linh! Vợ anh còn ở trên kia.


Anh chỉ lên cửa sổ tầng hai, sở dĩ anh biết là vì cô luôn có thói quen nhìn ra cửa sổ mỗi khi anh đi làm.


Linh hơi nhìn lên, nhưng vẫn nhoẻn miệng cười.


- Lo gì! Vợ anh bị mù mà. Không thấy gì hết đâu.


Linh nói đúng, chuyện anh ngoại tình cả bệnh viện đều biết. Mẹ và em gái anh cũng lờ mờ đoán ra chỉ trừ cô là vẫn không hay biết gì.


...


Tiếng chuông điện thoại reo lên làm gián đoạn trận cuồng hoan.


- Kệ nó đi anh!


Nhưng tiếng chuông vẫn reo, một lần lại một lần nữa.


Anh với tay lên bàn, bên cạnh, Linh nũng nĩu hôn lên ngực anh.


- Alo..


- Đêm nay anh cũng phải trực à?


Giọng cô vang lên nhỏ nhẹ.


- Ừ! Em ngủ sớm đi.


Linh vẫn tiếp tục trêu đùa bằng cách vẽ những vòng tròn nhỏ lên bụng anh.


- Đêm nay...anh có thể không trực được không? Nhà không có người...em sợ.


Cô hơi ngập ngừng. Mẹ anh và em gái đi đám cưới người họ hàng xa, sáng mai mới về.


- Lịch của bệnh viện đã sắp xếp rồi... Em ngủ.