Ring ring
Nắng ấm trở về

Nắng ấm trở về

Tác giả: Sưu Tầm

Nắng ấm trở về

Người đời có câu: "Con gái hưởng phước cha", vậy mà ba tôi đã xin nhận công tác tận chi nhánh công ty tại miền nam như một thỏa thuận ngầm với mẹ rằng hai người chính thức ly thân. Tôi đã ở lại với mẹ và sống quá xa ba.


***


Ngôi nhà gia đình tôi sống nằm sát biển, nơi gió biển thổi mơn man vào những buổi trưa hè nóng bức và đêm nằm ngủ nghe sóng biển rì rào. Khu nhà tôi đang sống là khu mới tái định cư nên nhà cửa vẫn còn rất thưa thớt.


Nắng ấm trở về


Tôi đã từng chứng kiến cô bạn thân cứ khóc rưng rức và kể lể giọng nghẹn ngào vì phải sống cùng bố và dì ghẻ vì mẹ bạn ấy đã mất. Dì ghẻ rất hung dữ nên hay đánh đòn bạn ấy. Có lần bạn ấy mắc một tội lớn là làm té đứa con trai yêu dấu của dì. Dì đang thái thịt, sẵn tiện dì cầm luôn con dao chạy tới như muốn chém cô bạn . Cô bạn sợ quá cứ thế chạy thục mạng ra đường và không dám về nhà nữa. Cô bạn thân đã đến cầu cứu mẹ tôi, giọng cô bạn nói không ra hơi, nhỏ dần và chỉ còn bật ra tiếng khóc thút thít. Tiếng khóc bật ra từng tiếng nho nhỏ như cố nhận chìm nổi tủi hờn xuống mà không được. Chùi nước mắt bằng ống tay áo quá khổ, cô bạn lại sụt sịt. Lòng tôi bỗng xót xa khi nghe tiếng sụt sùi của nhỏ bạn. Hễ cứ nghe tiếng khóc của đàn bà con gái là lòng tôi mềm lại. Tôi cứ nghĩ đến viễn cảnh sau này ba tôi lấy vợ khác hoặc mẹ tôi lấy chồng khác thì tôi sẽ sống sao đây. Nghĩ đến đó lòng tôi nhói đau nên tôi quyết xin mẹ giúp nhỏ bạn đến nơi đến chốn...


Gió đêm thổi từ biển vào mát rượi. Tôi bâng khuâng nghĩ đến cuộc đời tôi đang lạc lõng giữa những tiện nghi của vật chất dư thừa nhưng thiếu thốn tình cảm gia đình. Khẽ thở dài, tôi im lặng liếc nhìn mẹ cũng đang thẩn thờ nhìn ra biển. Ba mẹ tôi đã dùng phòng riêng từ trước lúc ba ra đi. Phòng của ba vẫn để trống, để dành mỗi khi ba về thăm tôi, vậy mà từ lúc ba đi tới giờ chưa một lần quay lại thăm tôi, cũng không thấy liên lạc qua điện thoại. Không biết đến bao giờ ba tôi mới quay trở lại.


Tối nào mẹ con tôi cũng mệt mỏi mở cánh cửa khi trở về nhà. Một tiếng thở dài thoát ra khỏi đôi môi mẹ. Một ngày dài đã qua. Căn nhà yên lặng. Quá yên lặng. Tiếng chân mẹ con tôi vang dội trên nền gạch hoa. Căn nhà này quá lớn cho hai người. Mẹ buồn rầu và hối tiếc nghĩ lẽ ra căn nhà phải đầy ắp tiếng cười nói. Vậy mà căn nhà tối om mỗi đêm tôi và mẹ trở về. Về đến nhà, tôi đã ngửi thấy mùi vị mằn mặn trong gió biển thổi ngược lên, và nghe rì rầm tiếng sóng vỗ như lời ru làm dịu lòng người. Đêm nào tôi cũng bước vội mở cửa chính, vào trong bật đèn. Sau mỗi ngày trở về căn nhà rộng thênh thang vắng lặng như tờ, mẹ con tôi đều có cảm giác cô đơn, trống trải như lạc vào căn nhà hoang. Vì thế mẹ con tôi thường bật nhạc hoặc ti vi ngay khi bước vào nhà và tắt trước khi đi ngủ. Nhiều đêm thức giấc tôi thấy mẹ đang đứng xoay lưng về phía tôi. Mẹ đứng khoanh tay trước ngực, mắt nhìn đăm đăm về phía mặt biển đen thui. Nhìn dáng mẹ đứng trầm ngâm không nói một lời, tôi chợt thấy tim mình đau thắt. Thật ra rất nhiều lần, tôi cũng đứng trầm ngâm nhìn mặt biển như thế. Nghe tiếng động, mẹ quay người lại phía tôi. Mẹ cố tình rụt vai, hai tay xoa vào nhau:


- Đêm nay tuyệt vời làm sao. Lòng mẹ thanh thản khi đứng trước biển ngắm trăng và nghe tiếng sóng vỗ. Con có thấy mẹ con mình như đang lạc vào khung cảnh thần tiên không.


Tôi nhìn mẹ và nhận thấy rằng đôi mắt của mẹ đang đỏ hoe mặc dù mẹ đang cố gắng mỉm cười hạnh phúc... Thật ra căn nhà tôi đang sống sát biển là thiên đường mơ ước của nhiều đứa bạn tôi. Khi các bạn bước vào nhà, các bạn nhìn xung quanh, miệng không ngớt tắc lưỡi xuýt xoa khi thấy những bàn ghế vật dụng trưng bày bên trong. Vào đến nhà bếp, các bạn trợn mắt nhìn căn bếp rộng thênh thang đầy đủ tiện nghi. Đành rằng những vật dụng ba mẹ tôi chọn không hẳn đắt giá nhất nhưng có lẽ cả đời các bạn tôi chưa bao giờ thấy chúng nên các bạn cứ mải nhìn tôi bằng ánh mắt khâm phục. Thú thật trước đây tôi rất hãnh diện khi nhận được ánh mắt kính nể từ các bạn cùng tuổi. Nhưng kể từ khi ba tôi ra đi, cuộc sống của mẹ con tôi là những chuỗi tháng ngày trống trải. Bù lại, công việc làm ăn của mẹ ngày càng phát tài. Người ta nói đen tình đỏ bạc, không biết có đúng không?


Từ khi ba rời khỏi ngôi nhà sát biển. Tôi cứ lủi thủi đi học về một mình cùng với chiếc xe đạp máy. Không ai giúp đỡ hay bênh vực tôi cả. Mỗi khi có chuyện gì không vui, bị bạn bè ăn hiếp hoặc chơi xấu, tôi ít khi mách mẹ, vì mẹ đã quá bận rộn với chức vụ tại công ty. Còn nếu có lắng nghe, thì mẹ cũng khuyên tôi phải mạnh mẽ lên, nước mắt không giải quyết được việc gì. Cứ thế, tôi lớn dần lên, vừa giống như các cô bạn khác, vừa biết rằng mình cứng rắn hơn họ. Nhiều khi, nghe lũ bạn trong lớp than phiền về các ông bố, ông thì lười, ông thì kiếm tiền ít, ông thì nóng tính hay quát mắng, ông thì say xỉn hay đánh đập vợ con. Còn tôi thì chả bao giờ bị mẹ đánh mắng cả. Nhà tôi yên ả, bình lặng, không có tiếng bát đũa vỡ loảng xoảng hay tiếng cãi cọ như nhà hàng xóm. Tôi thương mẹ lắm, cuộc sống êm đềm nhưng chả bao giờ nhìn thấy tia nắng hạnh phúc trong mắt mẹ. Tôi luôn cố gắng làm một đứa con ngoan học giỏi để bù đắp cho mẹ vì thiếu vắng bóng ba. Niềm say mê lớn nhất của tôi là học tập thật giỏi, phải luôn luôn đứng đầu lớp. Cứ như thế, tất cả cuốn mẹ và tôi về phía trước. Nhưng các thắc mắc về ba càng ngày càng nhức nhối trong tôi.


Mọi thứ xung quanh tôi giống như bị đảo lộn. Vào một dịp tình cờ. Bỗng nhiên tôi nhận ra rằng, tôi có một người ba vì người đàn bà khác mà bỏ rơi mẹ con tôi, và mẹ một mực không cho ba gặp mặt tôi vì hận, vì ích kỷ, vì muốn trừng phạt ba, giông bão ở đâu bỗng nổi lên trong trái tim tuổi dậy thì của tôi. Một người ba đã bỏ rơi tôi để có một cuộc sống tốt hơn và đầy đủ hơn. Một người ba đã để cho tôi bị bạn bè chơi xấu, tự đi xe đạp chưa vững đến trường một mình. Còn mẹ thì thật sự ích kỷ khi không muốn cho ba con tôi gặp nhau.


Mùa giông bão năm nay, cơn bão mạnh số 11 ngoài biển khơi đột ngột chuyển hướng thẳng vào thành phố biển nơi mẹ con tôi đang sinh sống. Cả thành phố biển đều bất ngờ, nhiều người không kịp chuẩn bị phòng chống bão. Đêm hôm đó biển gào thét, gầm rú dữ dội, căn nhà tôi rung lên từng đợt cùng với những cơn lốc xoáy. Tiếng gió rít từng hồi nghe rợn tóc gáy. Hai mẹ con tôi chỉ biết ôm lấy nhau sợ hãi, đầu óc lùng bùng và chỉ nghe được những âm thanh khủng khiếp. Ngoài đường cây cối, nhà cửa, mái tôn, vật dụng đập vào nhau nghe chan chát. Tiếng tôn bị tốc mái của ngôi nhà hành xóm bay vèo vèo sang đậu nhờ mái nhà đối diện sau nhiều tiếng ầm ầm kinh khủng. Cả tiếng kính cửa nhà tôi bị bão đập vỡ kêu loảng xoảng trên sàn nhà. Tiếng người la ó kêu cứu, khóc lóc gọi nhau và chạy thình thịch ngoài đường trong màn đêm tối mịt đầy gió và nước, dội vào tai tôi. Điện cúp, nước cúp, các tín hiệu liên lạc đều cúp, ngoài trời tối thui chỉ có gió và nước. Tôi biết chẳng mấy chốc cả thành phố biển này, cả căn nhà của mẹ con tôi sẽ tan hoang vì cơn bão quá lớn.


Trời càng về sáng cơn bão càng dữ dội, chỉ đến khi trời sáng hẳn thì cơn bão mới chịu đi xa dần. Khoảng một thời gian khá lâu sau, mọi người mới lấy lại được tâm trạng tỉnh táo và ào ra đường. Khung cảnh ngoài đường phố không khác gì mới trãi qua một cuộc chiến tranh đầy khốc liệt. Cây cối ngã đổ, tôn, la phông, các biển hiệu quảng cáo... bay đầy đường chiếm hết cả lối đi. Mọi người đoàn kết lại bắt tay nhau vào dọn dẹp đường phố của chính mình. Rồi giúp đỡ các gia đình bị bay mất mái chỉ còn trơ trọi lại cái sườn nhà. Xong chuyện đường phố, mẹ con tôi vào nhà nhìn xung quanh, cảnh tượng ngổn ngang mà lòng chán ngán. Mẹ lẩm nhẩm: Thôi thì sắm cái khác, cơn bão đi qua là tốt lắm rồi. Mẹ con tôi dọn dẹp lại nhà cửa, tôi thầm trách ba đã để mẹ con tôi một mình vào một hoàn cảnh dở khóc dở cười này. Lục đục đến khuya mới xong, tôi kiểm soát lại các ổ khóa rồi lên lầu, thay quần áo đánh răng đi ngủ.