Polaroid
Mùa hoa dã quỳ

Mùa hoa dã quỳ

Tác giả: Sưu Tầm

Mùa hoa dã quỳ

Hãy trân trọng những gì mà bạn đang có vì hạnh phúc không bao giờ đến với ta nhiều lần. Và vì cuộc sống này chính là món quà đáng quý nhất mà thượng đế đã ban tặng cho chúng ta!


***


"Ba! Ba đừng đi được không?".


"Ba xin lỗi...".


"Tại sao?".


...


Nhưng ba không nói một lời nào, cứ thế mà lặng lẽ bước đi, bỏ lại một mình tôi lẻ loi giữa dòng đời. Những bông hoa dã quỳ vẫn không ngừng phất phơ trong gió. Yếu đuối. Mỏng manh. Tôi tự hỏi, vì sao hoa dã quỳ lại nở vào mùa đông nhỉ? Và có phải, tôi cũng giống như loài hoa kia, không mạnh mẽ, kiên cường, lớn lên từ mọc dại ở ven đường, mang trên mình một màu vàng cam ấm áp nhưng luôn phải đối mặt với gió và mưa, tôi vẫn sống và đợi chờ những tia nắng hiếm hoi suốt mùa đông lạnh. Cho đến khi đông tàn...


Mùa hoa dã quỳ


Tiếng Bo Rin gọi tôi:


- Chị Bối! Chị Bối ơi!


Tôi bừng tỉnh, bao nhiêu cảm xúc chợt vỡ òa trong tôi. Nhìn sang bên cạnh, Bo Rin vẫn ngủ say, gương mặt em lúc ngủ trông giống như một thiên thần nhỏ. Tôi biết mình nằm mơ, không ít lần như thế, nhưng sao tôi vẫn không thể nào thoát ra được? Có lẽ vì, tôi nhớ ba quá chăng?


***


Ba tôi tên Thanh. Mỗi khi bà Cúc ghé nhà ngoại tôi và hỏi Bo Rin con của ai, em tôi liền trả lời: "Con ba Thanh". Sau đó em chạy đi, ùa vào đám con nít người ta gửi ngoại tôi trông nom mà đùa giỡn, la hét ầm lên. Lắm lúc làm cho ngoại tôi bực, cầm cây đánh chúng nó. Thỉnh thoảng mấy cậu, mấy dì lại nộ nạt và cãi nhau ỏm tỏi. Chỉ có ba tôi và bà Cúc là tính tình rất giống nhau, ôn hòa và dễ chịu.


Bà Cúc là em gái của bà ngoại tôi. Bà sống với dì Lý ở gần ngã năm đại học, còn tôi và Bo Rin thì sống với mẹ và một người đàn ông khác nữa ở gần công ty hoa Đà Lạt. Bà Cúc đi buôn bán tự do và thường ghé vào thăm tôi và Bo Rin vào các buổi trưa, dì Lý thì lâu ơi là lâu chị em tôi mới gặp dì được một lần. Và lạ thay, chẳng bao giờ chúng tôi gặp hay thấy chồng bà Cúc, tức ba của dì Lý. Tôi nhận ra dì Lý giống chị em tôi, đều không có ba, hoặc cũng gần giống như thế...


Thực ra không phải vì ba không yêu chị em tôi nên mới ra đi mà bởi vì ba không thể sống với mẹ tôi. Tôi tin vào điều đó. Và tôi tin rằng em gái tôi cũng tin vào điều đó. Chỉ là ba đang cố trốn tránh cái hiện thực đớn đau, phũ phàng mà thôi, ba chưa bao giờ bỏ rơi chị em tôi. Cho nên, tôi và Bo Rin vẫn luôn đợi, đợi một ngày ba quay trở về. Nhưng... có ngày đó không?


***


Em tôi tên Quỳnh Anh. Em sở hữu một khuôn mặt đẹp như hoa và luôn được mọi người nựng nịu gọi là Bo Rin. Mẹ tôi lại thường ôm em vào lòng và hát: "Mẹ có con bò rừng... Mẹ có con bò rừng châu Phi...". Cũng chẳng hiểu vì sao mẹ gọi em như vậy nữa, chỉ thấy hơi kỳ quặc vì da em rất trắng chứ có đen đâu mà gọi là bò rừng châu Phi.Cũng giống như Bo Rin, tên tôi là Uyển Nhi nhưng tất cả mọi người đều gọi tôi là Bối, nghe cứ như bảo bối. Những năm tháng tôi và Bo Rin lớn lên thật êm đềm và đầy những tiếng cười giòn giã. Tôi chợt nhớ đến những lần gặp dì Lý, thấy dì rất ít cười. Có lẽ vì dì kém may mắn hơn chị em tôi...


Đó là những năm tôi mới được vài tuổi.


Khi tôi tròn mười tuổi, ba mẹ tôi bắt đầu cãi nhau, những tiếng quát tháo dữ dội và kịch liệt hơn bao giờ hết. Nhiều đêm khi tôi và Bo Rin đang ngủ thì buộc phải tỉnh giấc, nhìn rồi lại thôi. Chúng tôi đều là trẻ con. Không biết Bo Rin nghĩ thế nào nhưng tôi, tôi thấy buồn vì mẹ thường đi sớm về khuya, người nồng nặc mùi rượu, da thịt ngày một teo tóp đi. Mẹ hét lên với ba: "Anh im đi! Tôi đi đâu về đâu là quyền của tôi...".


Ba đỡ mẹ vào phòng, nước mắt lưng tròng không nói được lời nào. Thỉnh thoảng khi điên lên thì ba cũng hét lên với mẹ: "Đủ rồi đó! Bà vừa phải thôi chớ! Có chồng có con rồi mà bà sống bê tha buông thả như vậy, thiên hạ người ta đánh giá cho. Bà có nghĩ đến tui với hai đứa con không?". Mẹ đưa tay đánh thùm thụp vào người ba, vừa khóc vừa gào:


"Anh im đi cho tôi! Tôi bảo là anh im đi mà, anh có nghe không? Tôi không cần anh nữa...".


Những lời đó, tôi nghe mà chẳng hiểu gì cả.


Chỉ đến khi mẹ tôi vào viện, bác sĩ lắc đầu bảo với bà ngoại tôi: "Phải đưa về Sài Gòn gấp thôi...". Thì tôi và Bo Rin cứ thế mà cùng ba, bà ngoại, cậu, dì... theo xe cấp cứu của mẹ vào một bệnh viện lớn ở Sài Gòn. Mẹ tôi nằm mê man nhiều ngày trên giường bệnh, bác sĩ lại không cho chúng tôi vào thăm. Khi mẹ tôi tỉnh, ba liền nắm chặt lấy tay mẹ với tất cả tình yêu thương, giọng khản đặc:


- Em còn có ước nguyện gì thì hãy nói với anh, anh sẽ làm cho em...


Tự dưng nước mắt tôi chảy ra, em gái tôi đứng bên cũng khóc, tiếng bà ngoại thút thít... Tôi ý thức được chuyện gì sắp xảy ra, tôi tự hỏi vì sao mẹ tôi đang khỏe mạnh thì lại bị như vậy? Tôi nghe bà ngoại nói là mẹ uống thuốc cỏ. Thuốc cỏ là thuốc gì, tôi không biết.


- Anh... gọi... anh ấy..