pacman, rainbows, and roller s
Con sẽ học thật giỏi!

Con sẽ học thật giỏi!

Tác giả: Sưu Tầm

Con sẽ học thật giỏi!


- Con biết rồi mà – sao nước mắt con cứ chảy hoài thế này?


- Thôi đi đi kẻo trễ xe bây giờ.


....


Gần 2 ngày đi xe, cuối cùng tôi cũng đến bến xe Miền đông. Anh Thanh đã canh đón tôi từ lâu, nên vừa bước xuống xe là anh Thanh đã có mặt :


- Hạnh, anh đây nè


- Sao anh Thanh canh hay quá vậy?


- Anh đến từ sớm rồi, sợ em không biết đường. Gặp phải kẻ xấu dẫn em đi luôn rồi anh lấy gì đền cho bà 6.


- Anh nên nhớ em học võ từ nhỏ àh


...


Một căn phòng nhỏ khoảng 20m2, chất đầy sách vở, một cái tủ sắt nhỏ để quần áo, một cái gác lững, một cái nhà vệ sinh. Đó là những gì tôi thấy khi vào căn phòng trọ của anh Thanh. Ngồi nghỉ ngơi một lát rồi tôi nhờ anh Thanh dẫn đi qua cô chủ nhà trọ điện thoại về cho Ngoại. Nói tiếng gọi về cho Ngoại chứ thật ra gọi về cho dì 8, rồi dì 8 mới gọi ngoại sang nghe chứ nhà tôi làm gì có điện thoại. Nghe dì 8 nói Ngoại đang mệt nên không sang nghe điện thoại của tôi được, tôi thực sư lo lắng cho ngoại lúc tôi đi ngoại đã mệt rồi. Nên tôi nhờ dì 8 nấu cho ngoại chén cháo và chăm sóc ngoại giúp tôi, đừng cho ngoại làm gì cả. Sao trong lòng tôi thấy nôn nao quá.


- Em đừng lo lắng quá, có mẹ anh lo cho Bà rồi. Bà không sao đâu.


- Sao em thấy trong lòng khó chịu quá àh. Em lo cho Ngoại lắm.


- Giờ em phải tập trung ôn bài và thi cho tốt. Đó là niềm vui lớn nhất của Bà 6 đó


- Em sẽ đem tin vui về cho Ngoại mà.


- Như thế mới đúng bé Hạnh của Bà 6 chứ !


....


Hai ngày thi cuối cùng cũng xong, thi xong buổi sáng là tôi lên xe về luôn. Anh Thanh cũng về cùng tôi, nhưng sao tôi thấy anh buồn buồn. Hỏi thì anh nói không có chuyện gì, chỉ là điểm thi vừa rồi không như ý mà thôi. Nhưng sao tôi thấy anh khác khác sao ấy nhưng vì đang mong về nên tôi cũng chẳng để ý nhiều.


Vừa bước xuống xe, thì anh Thanh gọi Bác Mạnh xe ôm. Tôi lên tiếng


- Hai anh em mình đi bộ về cũng được mà. Đâu cần phải đi xe ôm về đâu anh


- Giờ mình... lên.. ( anh đang ấp úng thì tôi tiếp lời )


- Thì giờ mình về nhà chứ còn đi đâu nữa hả anh? Em về gặp Ngoại trước cái đã rồi đi đâu thì tính sau.


- Không ! Giờ Bà 6 ở bệnh viện huyện rồi.


- Anh nói sao? Tại sao ngoại lại nằm viện, chẳng lẽ...


....


Lúc nghe anh Thanh nói, ngoại giờ đang nằm viện huyện tôi chỉ biết đứng ngơ người ra, không biết làm gì cả. Cứ lẫm bẫm chắc ngoại không sao đâu. Ngoại chỉ mệt tý thôi mà, ngoại không sao đúng không anh? Ngoại sẽ khỏe lại như lần trước thôi mà.


Những câu ấy không biết được tôi lặp đi lặp lại bao nhiêu lần trên đường tới bệnh viện. Lên tới lầu 2 của bệnh viện, thấy dì 8 ngồi ngoài hành lang


- Ngoại con đâu rồi dì 8?


- Ngoại con sao rồi?


- Ngoại không sao đúng không?


- Ngoại chỉ bị mệt tý thôi đúng không?


Dì 8 không trả lời câu hỏi nào của tôi cả, chỉ cầm tay tôi dắt vào phòng.


- Sao trên mình ngoại đầy dây thế này?


- Sao ngoại nằm im thế?


- Con về với ngoại rồi đây. Ngoại tỉnh dậy đi


- Ngoại đừng ngủ nửa mà. Giờ trưa lắm rồi, ngoại dậy đi.


- N g o ạ i ơi !


Dì 8 ơi, sao con mới đi có 5 ngày thôi mà. Sao Ngoại con lại như thế này? Có phải ngoại giận con bỏ ngoại ở nhà một mình không?


- Ngoại tỉnh dậy đi mà, con sẽ không đi đâu nữa đâu.


- Con ở nhà với ngoại luôn, con sẽ không đi học nữa đâu.


- Ngoại dậy đi, Ngoại đừng giận con nửa mà.


Anh Thanh ơi, sao em gọi hoài mà ngoại không dậy?


Anh gọi ngoại dậy cho em đi.


Em bình tỉnh lại đã, mình đi ra ngoài cho Ngoại nghỉ đi. Rồi ngoại cũng sẽ khỏe lại thôi mà.


Anh Thanh vừa diều tôi đứng dậy, thì bàn tay ngoại cử động, mắt từ từ mở ra, miệng thì thào một điều gì đó mà tôi không được. Tôi nắm chặt tay ngoại


- Ngoại, ngoại tỉnh rồi.


- Con đã về rồi, từ nay con sẽ không đi đâu nữa. Con sẽ ở nhà với Ngoại suốt đời.


- Con thi thế nào rồi? ( giọng Ngoại thì thào )


- Con thi tốt lắm, ngoại đừng có lo.


- Dù có chuyện gì xảy ra, con cũng phải học nghe chưa


- Con sẽ học thật giỏi mà, ngoại phải mau...


- Ngoại................


- Ngoại tỉnh dậy đi. ngoại tỉnh dậy đi....


Tôi gọi hoài, gọi mãi mà không thấy ngoại tỉnh dây nữa. Bác sĩ nói ngoại đã ra đi mãi mãi. Lúc đó tôi không còn biết cái gì nữa, khi tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên giường bệnh.


- Em tỉnh dậy rồi?


- Tại sao em lại nằm ở đây? Ngoại em đâu rồi?


- Ngoại em đâu?


- Ngoại được mọi người đưa về nhà rồi? Mình mau về nhà thôi cho em kịp nhìn ngoại lần cuối.


Lúc đó tôi như muốn chết theo ngoại cho xong, tất cả mọi việc lo mai tang cho ngoại mọi người trong xóm điều lo. Còn tôi như người mất hồn, cứ ngồi ôm tấm hình ngoại mà chẳng nói năng với ai cả.


Tất cả rồi cũng sẽ qua, tôi phải đối diện với thực tế. Tiếp tục bước tiếp con đường dài phía trước.