Tại sao cậu không nói?
Tại sao cậu không nói?
(Admin - "Tháng năm không ở lại")
Ngồi bên cửa sổ tầng 5 của giảng đường, cơn mưa bất chợt của Sài Gòn ngang qua cuốn cô bay theo một miền suy tư, kí ức buồn vẫn thổn thức trong lòng. Nỗi nhớ rõ ràng nhất là khi Lệ ngồi ngắm mưa, thả hồn vào cái lạnh của chúng đem lại...Người con trai ấy, liệu đã từng yêu cô không?
***
Ngày đầu tiên Khoa đến học ở trường mới, cậu được chuyển vào lớp 11A nhờ học lực khá tốt ở trường cũ, hình như vì lý do khiếm khuyết gì đó mà cậu phải chuyển trường. Khoa bước một mình vào lớp học, cuối đầu chào thầy chủ nhiệm và cả lớp.
- Bạn Trần Đăng Khoa sẽ là một thành viên của lớp ta kể từ ngày hôm nay. Các em phải thường xuyên giúp đỡ bạn Khoa làm quen với trường mới, lớp mới nhé
- Ồ, nhìn cũng "ngô khoai" (khôi ngô) đấy, nghe nói bị khuyết tật mà sao thấy lành lặn ra phết – Cả lớp bàn tán
- Em sẽ ngồi ở bàn gần cuối lớp với bạn Mỹ Lệ. Nào mạnh dạn lên chàng trai! – Thầy giáo vỗ vai Khoa và đẩy cậu tiến về bàn của Mỹ Lệ. Khoa lặng lẽ ngồi xuống bên Lệ và lấy sách vở ra, không một lời chào hỏi.
Buổi học bắt đầu, thầy Hùng chủ nhiệm dạy môn văn và bắt đầu cất giọng giảng bài. Cả lớp im lặng mở bài đọc đầu tiên và ghi chép đề mục.
- Hôm nay chúng ta sẽ học bài Vợ chồng A Phủ của Tô Hoài. Mời em Lệ đọc to phần tiểu dẫn cho cả lớp cùng lắng nghe – Thầy Hùng hay yêu cầu Lệ đọc bài vì cô bạn có giọng đọc rất truyền cảm, rõ ràng.
Khi Lệ đọc xong phần tiểu dẫn, thầy Hùng giới thiệu thêm một số kiến thức ngoài sách về tác giả Tô Hoài và vẫn tiếp tục mời Lệ đọc tác phẩm. Thầy Hùng quan sát thấy Khoa đang chăm chú ngồi nghe, rất hài lòng và gọi cậu đứng lên trả lời câu hỏi đầu tiên để Khoa có thể dần quen với lớp học.
- Khoa, em hãy trả lời cho thầy biết mở truyện hấp dẫn, cuốn hút người đọc ở điểm nào?
Đáp lại câu hỏi của thầy Hùng chỉ là cái lắc đầu cùng vẻ mặt lo lắng cuối xuống nhìn mặt bàn. Khoa không phải không biết nhưng mọi người ở đây vẫn chưa hiểu cách trả lời của cậu rất phiền phức nên đành lòng lắc đầu. Thầy Hùng cũng không muốn làm khó Khoa vì cậu mới đến lớp ngày hôm nay nên mời bạn khác trả lời. Lệ nhìn Khoa bằng ánh mắt có phần khinh thường và thầm nghỉ câu trả lời dễ vậy cũng không trả lời được sao có thể ngồi ở lớp giỏi nhất của trường này được.
Đến cuối buổi học, Khoa vẫn không nói một lời nào, mọi người cũng chán chẳng muốn làm quen, tiếp xúc với cậu. Cả lớp xem cậu ấy như một con bù nhìn rơm ngồi cuối lớp. Hết giờ, tan học, mẹ Khoa đứng ở cổng trường đợi cậu và dẫn lên gặp thầy chủ nhiệm. Họ nói chuyện gì đấy với nhau, Lệ chỉ ngang qua và nghe loáng thoáng câu trả lời của thầy Hùng –" Ừ tôi biết rồi, chị cứ yên tâm. Tôi sẽ cố gắng giúp cháu Khoa vượt qua khiếm khuyết mà hoà nhập hơn"
Sáng hôm sau, Khoa tự đến trường trên con đường nhỏ men theo lối bờ kênh mương trong làng. Được nửa đoạn đường, Khoa đi ngang qua nhà Mỹ Lệ, cô bạn cũng đang chuẩn bị cắp sách đi học.
- Ê, bạn đánh rơi tiền kìa, Khoa – Mỹ Lệ bụm miệng cười và theo dõi phản ứng của Khoa.
Khoa hốt hoảng, quay lại phía sau quan sát kỹ dưới đất nhưng khi đưa tay thọc vào túi quần thì số tiền mẹ cho cậu mua bảng con vẫn còn nguyên.Tuy biết mình bị lừa nhưng Khoa vẫn im lặng và bước đi tiếp, dường như sự im lặng đã giúp cậu kiềm chế những xúc cảm, cơn giận dữ tốt hơn người bình thường. Lệ không chọc tức Khoa được đâm ra cấu ghét, đi một mạch ngang qua cậu và nguýt dài. Cô thầm mắng "người gì mà cứ như cục đá, nếu có bị ném đi xuống kênh chắc cũng ngậm bồ hòn làm ngọt".
Môn học đầu tiên của ngày hôm nay là toán, thầy Minh là người cực kì khó. Thầy hay thích gọi những bạn ngồi cuối lớp, không tập trung nghe giảng lên bảng làm bài tập và tất nhiên làm không được thì ăn trứng. Lệ thấy Khoa để chiếc bảng con trên bàn, thắc mắc hỏi:
- Khoa này, lớn rồi còn dùng bản con làm gì, nháp vào đấy hả? Haha, không có vở nháp thì để Lệ cho vài tờ mà nháp.
- Mỹ Lệ, em lên bảng làm bài số 2, cho em 5 phút để suy nghĩ - Thầy bắt gặp Lệ đang nói chuyện thì gọi ngay chẳng bỏ qua.
Lệ hơi yếu môn này, đầu óc không nhanh nhạy nên rất sợ bị gọi lên bảng, vì có Khoa ngồi bênh cạnh nên cô mới nói chuyện, ghét càng thêm ghét.
- Tôi không nói được, bị mất tiếng bẩm sinh, bạn cần tôi gợi ý bài số 2 không? -Khoa đưa ra trước mặt Lệ những dòng chữ phấn in lên bảng thay lời nói. Lệ lặng lẽ gật đầu đồng ý, thầm cảm giác xúc động, tội lỗi khi hiểu được sự khiếm khuyết của Khoa.
Khoa viết một vài gợi ý rất dễ hiểu cho Lệ, cô lên bảng và hoàn thành tốt bài tập. Lệ trở về chỗ, trong lòng thầm cảm ơn Khoa và tự hứa sẽ không trêu chọc cậu ấy nữa. Sang các môn học khác như địa, sinh,...Khoa đều dùng cách đó để trả lời câu hỏi của giáo viên, các bạn trong lớp đều đã biết được sự khiếm khuyết của Khoa. Theo tinh thần giúp đỡ bạn Khoa do thầy chủ nhiệm phát động, Lệ là người xung phong đầu tiên. Thời gian sau,nhờ hoà nhập tốt với lớp, học lực của Khoa được thể hiện khá xuất sắc, đều đặn các môn.
- Này Khoa, mày kèm giúp tao môn Toán được không? Chiều chiều, tao qua nhà mày luyện môn này nhé – Lệ ngại ngùng đưa ra yêu cầu trên. Khoa thì lúc nào cũng lặng lẽ gật đầu giúp cô.
Sau một tháng luyện môn Toán cùng Khoa, Lệ tiến bộ rất nhiều, giải được những bài tập nâng cao dù mất khá nhiều thời gian. Hai người đều cùng đi học chung trên con đường làng mỗi buổi sáng, có hôm Khoa đi sớm chờ lệ, có khi Lệ lại đứng trước cổng chờ cậu.
- Khoa này, mày chuyển giúp tao lá thư này cho thằng Hoà lớp 12B đi. Hoàn thành tốt nhiệm vụ thì lát học về tao sẽ dẫn mày đi uống nước, chịu không?
Lệ đang để ý anh chàng Hoà con thầy hiệu trưởng, nhưng anh chàng thì chẳng để ý đến cô, đành gửi thư tỏ tình trước. Khoa dường như có cảm giác khó chịu trong lòng, ngập ngừng không muốn đồng ý nhưng nhìn cô tha thiết khẩn cầu quá nên lại miễn cưỡng gục đầu. Bức thư đã chuyển thành công, hai đứa ghé uống nước tại căn tin rồi ra về khi sân trường không còn ai, chạy lông nhông giữa trưa nắng như hai đứa trẻ thơ. Lệ đã tỏ tình được nên cô rất vui, còn Khoa vui vì điều gì? Chắc cậu cũng vui khi nhìn thấy cô cười đùa.
Lệ đi ngang qua bãi sân học thể dục của trường, có một đám đông bao quanh hai người. Hoà đứng ở giữa và đang tì đầu gối lên ngực của một thằng con trai khác đang nhoà người dưới mặt đất, tay nắm lấy cổ áo mà gằn giọng:
- Mày là thằng chuyển thư giúp con Lệ phải không? Con bé nhìn cũng có duyên đấy nhưng mà hai đứa bay cứ quấn quýt nhau như đôi chim câu, nói với nó là tao chỉ chấp nhận làm người yêu nó chỉ khi nào nó rời xa mày đi. Thằng câm mọt sách!
Lệ đứng sửng sốt khi nhận ra người còn lại là Khoa, hai mắt đỏ ngầu tự bao giờ. Cô lao vào giữa xô tên Hoà ra và đỡ Khoa đứng dậy.
- Mày câm đi! Không được phép gọi bạn tao như thế, xem như tao chưa từng gửi thư nào cho mày cả đi. Cút! – Lệ hét lên bằng tất cả cơn tức giận
- Mày dám nói với người trong mộng như thế chỉ vì thằng câm này à! Con khốn
Hoà định giơ tay tát vào mặt Lệ cho bỏ tức nhưng Khoa đã nắm chặt lấy cánh tay đó của hắn. Cô có thể nhìn thấy hắn nhăn mặt vì đau cho thấy lực nắm của Khoa mạnh đến cỡ nào. Trống đánh kết thúc giờ ra chơi, không ai muốn gây sự chú ý của cả trường nên chúng giải tán, quy định đánh nhau là đình chỉ học tập, ai cũng không ngoại lệ. Tan trường, trời đổ mưa to, Lệ không chờ Khoa mà lẳng lặng về trước. Con đường men bờ kênh xanh hôm nay bỗng trơn hơn ngày thường, cô bước đi mà lòng như tan nát, lần đầu tiên tỏ tình thất bại, hình tượng người mà cô thích bấy lâu thật sự khác biệt. Nước mắt Mỹ Lệ hoà theo cơn mưa đầu mùa, tà áo dài mặc trong ngày chào cờ đầu tuần giờ lấm lem vì đất đỏ. Lệ trượt ngã, cả người đổ xuống lòng kênh. Cô không biết bơi nên cứ muốn nhắm mắt buông tay trôi theo dòng nước.
Khoa đuổi kịp cô tự lúc nào, có lẻ cậu đi theo sau lặng lẽ theo dõi cô. Khoa lập tức phóng theo cô xuống kênh, cậu bế cô lên bờ, thở dốc từng đợt. Thả Lệ xuống mặt đường, cậu khẽ vuốt lại tóc cho cô, hôn nhẹ lên má, đôi mắt hoen đỏ. Cõng Lệ về đến nhà, cậu cũng chỉ lặng lẽ ra về, không nói lời an ủi nào với cô vì cậu không thể nói.
Suốt những ngày sau đó, Lệ ít nói hẳn đi, chẳng la cà cùng khoa nữa, cả ngày chỉ cắm đầu vào học để quên thời gian. Dường như vết thương lòng trong cô chưa thể lành ngay, nhưng không phải vì quá yêu Hoà mà ra thế. Đối với Hoà, có lẻ cô chỉ là thích một chút, ấn tượng thì nhiều. Nhưng Lệ bị tổn thương vì lần đầu tiên tỏ tình của mình lại thành ra như vậy. Khoa nhìn cô ngồi bên cạnh cứ ghi chép mãi, ít trò chuyện cùng cậu, không kể chuyện cười cho cậu nghe nữa, khoảng cách xa vời.
- Lệ này, tao đi xin lỗi Hoà, và bảo cậu ấy bỏ qua chuyện hôm trước nhé. Khoa chìa cái bảng con ra và lặng lẽ quay mặt đi hướng khác.
- Không được, Khoa không có lỗi. Tao cũng không thích nó nữa đâu.
Kết thúc buổi học hôm ấy, Lệ cùng Khoa chưa về ngay mà ra bờ kênh ngồi hóng mát. Hai đứa ngồi im lặng thật lâu, thực ra chỉ có cô im lặng, vì Khoa vốn đã lặng im.
- Khoa này, xin lỗi vì mấy hôm nay tao ít trò chuyện với mày nhé. Haizz từ ngày mai chúng ta sẽ lại la cà khắp ngoài đồng rong chơi nhé. À, chiều tao lại qua nhà mày ôn toán đi, gần thi rồi, hơi đâu mà nghĩ chuyện yêu đương.
Khoa mĩm cười và gật đầu, cậu cứ thế nghe Lệ mở hết lời tâm sự. Cô thấy thật trong lòng thật nhẹ nhõm khi nói ra tất cả, có một người như Khoa để tâm sự thì quá tuyệt, lắng nghe và chỉ lắng nghe. Đối với Khoa, Lệ cảm thấy có chút gì đó nhớ nhớ vào những vừa qua, đặc biệt khi cậu bị Hoà sỉ nhục cô cảm thấy như chính mình là cậu vậy và hôn lên má cô hôm ấy cảm giác thật ấm áp. Nhưng đó chắc chẳng phải là yêu đâu,bây giờ Lệ chỉ muốn chuyên tâm vào chuyện ôn thi.
Lệ cứ vô tư như vậy mà không hay biết khi đến ngày hai đứa tạm biệt nhau đi nhập học. Khoa chỉ lặng lẽ gửi cho cô một bức thư rồi cùng mẹ vào thành phố. Cậu học ở phía bắc, còn cô học tận trong Nam. Lá thư cuối cùng, cậu gửi cho mẹ Lệ lúc đang cấy lúa, nhưng vì hôm ấy mưa to quá, bức thư nhoà đi và rách nát. Cô không thể nhận được một dòng yêu thương nào từ Khoa.Đến ngày cậu đi cũng thật lặng lẽ, cô mới biết cậu sẽ không về quê nữa, mẹ cậu cũng ở luôn trên thành phố kiếm việc làm mà nuôi cậu hoàn thành bậc đại học qua lời mẹ cô kể lại. Khoa đi rồi, để lại trong cô một khoảng trống vô cùng, nỗi nhớ như cào xé trong lòng. Nếu khi nhận ra đó là tình yêu thì Lệ lại chẳng thể nào giữ nó lại bên mình.
Mỗi khi dạo bước trên bờ kênh, nước mắt cô cứ ứa ra, bóng hình ngày nào vẫn bên cô bỗng dưng biết mất.