Sợi nắng mai đi lạc

Sợi nắng mai đi lạc

Tác giả: Sưu Tầm

Sợi nắng mai đi lạc

..


***


Hơn hai ngày nay tôi không trả lời những tin nhắn của K. Có thể K. sẽ cho rằng tôi đang giận dỗi thật vớ vẩn và K. sẽ sớm phát mệt vì cái tính ương bướng đó thôi.


Tôi ngồi ngơ ngẩn một mình trong cái góc nhỏ của thư viện. Quyển sách về đại dương vẫn đang mở trước mặt. Trước đây K. hay ngồi ở đây để giải những phương trình hay viết nhạc. Dạo này K. nói không muốn ngồi đó nữa, giống như tách biệt với thế giới, cảm giác cô đơn lắm.


"Vẫn giận tớ hả Mèo ngốc?" Giọng K. vang lên phía sau lưng. "Ừ." "Tớ xin lỗi, Mèo. Nếu như cậu muốn biết thì, tớ rất yêu quý cậu, thực sự ấy. Chỉ là... tớ không muốn cậu phải phiền lòng vì những nỗi buồn ngớ ngẩn của tớ. Tớ luôn muốn cậu vui vẻ, Mèo ạ!"


K. ngồi xuống cạnh tôi, khẽ thì thầm những điều thật giản đơn. Sao tôi có thể giận hờn K. mãi, nhất là K. lại dễ thương như thế nữa? Và tôi quyết định vẫn sẽ thích K., thích cậu ấy đến khi tôi có thể...


***


"Ngày mai tớ sẽ đi khỏi đây, Mèo ạ." K. khẽ nói như thế khi cả hai đang ở trước biển. Tôi vẽ những nét nguệch ngoạc trên cát, vờ như chẳng để ý. "Hứa với tớ cậu sẽ không buồn chứ, Mèo ngốc?"


Tôi ngẩng đầu lên nhìn K., cậu mới là đồ ngốc. Ngốc nên không biết rằng tớ đã thích cậu nhiều như thế nào, ngốc đến mức còn không cho tớ được buồn khi cậu đi nữa. "Cậu là đồ ngốc." Làm sao tớ có thể không buồn chứ? Tôi đứng dậy, chạy chân trần thật nhanh trên cát, ước gì có thể chạy khỏi thứ tình cảm ngớ ngẩn đã dành cho K. thật nhiều. K., tạm biệt!


***


Ngày hôm sau tỉnh giấc, tôi biết K. đã thực sự đi rồi. Tờ giấy nhớ màu xanh lá nằm chơ vơ trên cánh cửa. Mấy dòng chữ K. viết vội, nguệch ngoạc. "Tớ đi đây, tạm biệt Mèo ngốc. Con mèo ngốc mà khóc thì mặt sẽ rất xấu, nhớ chưa? Và thêm nữa, tớ sẽ nhớ Mèo, rất nhiều!"


Những ngày sau đó mọi thứ vẫn diễn ra thật bình thường. Tựa hồ như chẳng có gì xáo trộn. Chỉ là, cảm giác thiếu vắng vẫn quanh quẩn đâu đó, không mất đi được. Đã rất nhiều lần tôi cầm điện thoại ấn số của K. Nhưng K. không nghe máy, chỉ có người quản lý nói năng vội vã, K. đang bận. Chỉ có duy nhất một lần, nửa đêm, K. bất chợt gọi điện, hình như K. khóc! "Tớ mệt mỏi quá, Mèo ngốc. Ước gì có cậu và biển ở đây, ngay lúc này." K. chỉ nói được chừng đó thì tắt máy.


K. thật tệ, chuyện gì cũng giấu thật kĩ trong lòng. Khi người ta thực sự yêu quý cậu thì người ta sẽ sẵn sàng phiền lòng vì những nỗi buồn của cậu mà K.


***


Facebook của K. đã khóa lâu lắm, tự dưng K. đăng một tấm hình chụp biển của một ngày cuối tháng Chín và duy nhất một chữ "Nhớ". Tôi ngồi thừ trước màn hình máy tính, lâu lắc sau đó mới gõ vài chữ gửi đi. "Nhớ thì tìm về, đơn giản vậy thôi K." K. chỉ lặng lẽ nhấn "thích", im lặng.


Tôi thoát facebook, leo lên giường, nghĩ thật lâu về những ngày K. còn ở đây, về tình cảm tôi dành cho K. nữa. Không dưng nghĩ, tình cảm ấy thực tinh khôi và dịu dàng, dịu dàng như một sợi nắng mai đi lạc thôi...


***


Sáng tỉnh giấc hơn sáu rưỡi, tôi mới chợt nhớ sáng nay được nghỉ học. Không muốn nằm ngủ nướng, tôi khoác thêm chiếc áo mỏng, đi giày và chậm rãi men theo con đường nhỏ dẫn ra quán cà phê ngày xưa K. đưa tôi tới. Quán "Xanh" nằm lọt thỏm trong một con ngách nhỏ, mở cửa gần như suốt đêm và luôn có tiếng nhạc êm dịu từ chiếc đài cũ. Khẽ đẩy cánh cửa gỗ, chiếc chuông kêu rung rinh, và tôi ngơ ngẩn đứng đó khi thấy dáng K. gầy gầy trong chiếc áo sơ mi trắng tinh. K. ngồi một mình bên ô cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài và vẫn là cốc cà phê giấy trên bàn. Bản nhạc "You belong with me" vẫn nhẹ nhàng vang lên trong không gian tinh khôi của ngày mới.


Và, khi K. quay đầu lại, tôi biết tôi đã tìm được sợi nắng mai đi lạc đó...