Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Những điều chưa nói

Những điều chưa nói

Tác giả: Sưu Tầm

Những điều chưa nói

 Đối diện với bộ mặt đang cau có của tôi là một nụ cười rạng rỡ. Đẹp. Minh đang cười, với tôi. Nhìn nụ cười ấy, tôi như mềm nhũn ra. Chẳng biết nói gì, cũng chẳng biết làm gì hơn. Tôi hoàn toàn bị động.


***


Minh là kiểu con trai hoạt ngôn. Cậu ấy vui tính, nói nhiều, hài hước và biết cách làm người khác cười. Minh đẹp trai, ai cũng nói thế không chỉ riêng tôi, nhưng cậu ấy không nổi trội như nhiều người cố ý làm bản thân trở nên nổi trội. Minh cũng giỏi thể thao, môn đá bóng. Tôi nghe nói thế, mặc dù tôi chưa xem cậu ấy đá bóng bao giờ. Chưa có dịp.


Trong lớp, à không, trong trường, cả ngoài trường nữa, có nhiều, rất nhiều người thích Minh. Tôi biết điều đó. Tôi khá nhạy cảm với những chuyện này, nên chỉ cần quan tâm và để ý đến thái độ, cách cư xử của nhiều người dành cho cậu ấy, tôi cũng rút ra cho mình những suy luận hoàn toàn đúng đắn. Minh là một người có số "đào hoa".


Những điều chưa nói


Nhưng thực thì Minh đã có bạn gái. Có lẽ cô ấy xinh, tôi nghe từ Linh, cô bạn thân của tôi, của Minh, kể lại. Tôi chưa gặp mặt cô bạn gái của Minh bao giờ, chỉ biết cô ấy học ở một ngôi trường có tiếng trong thành phố, khuôn mặt dễ nhìn, học lực khá...Bấy nhiêu đấy thôi, cô ấy quy tụ một vài điểm của "con-nhà-người-ta". Minh thì chung tình lắm, chung tình đến nỗi si tình luôn. Minh thương cô bạn kia, chìu chuộng chẳng khác nào cô bạn là một phần thân thể của mình. Đã có lần cả hai giận hờn nhau, cô bạn kia nói lời chia tay. Minh đã khóc, đã khóc rất nhiều và mở lời xin lỗi. Mih bỏ qua sĩ diện của một-thằng-đàn-ông, không muốn vì những sai lầm nhỏ mà đánh mất đi một nửa kia của mình.


À, ờm..Đẹp trai này, vui tính này, học khá này, chung tình này...Minh có phải là mẫu chuẩn của một chàng trai?


Nhưng Minh chẳng phải hoàn hảo thế đâu. Tôi học cùng lớp với Minh, biết rõ những mặt "hạn chế" của cậu ấy là thế nào. Mặc dù rất là thương bạn gái kia, nhưng, với bản chất của một thằng con trai, Minh vẫn thường cùng đám trai trong lớp đưa mắt tăm tia mỗi khi có một bạn nữ nào đó ngang qua, rồi bình luận, rồi hí hửng cười ồ lên. Minh đôi khi cũng hay nói bậy một chút, nhưng nằm trong giới hạn cho phép, với những người bạn với nhau.


Nhưng nãy giờ tôi đã dành quá nhiều đất để nói về Minh, còn bản thân tôi thì sao? À, cũng chẳng có gì để nói. Chỉ có một điều là...


Tôi thích Minh.


Vớ vẩn, đây rõ là một điều vớ vẩn mà. Bản thân tôi sao lại có thể thích cậu ấy được, một con trâu đã tìm được chiếc cọc của mình. Vả lại, cậu ấy có gì đáng để tôi thích chứ. Không, không thể nào, tôi chẳng có lí do gì để thích cậu ấy cả. Tuyệt đối là không.


Thế đấy. Tôi đã khủng hoảng tinh thần đến mức bấn loạn khi biết bản thân mình thích Minh. Là thật, là thật rồi. Những điều tôi phủ nhận tình cảm của tôi, chỉ làm tôi thêm thích cậu ấy thôi. Không giảm, chỉ tăng. Tôi đã cố gắng biến mình trở thành một người tỉnh táo, xác định rõ ràng tình cảm của mình, và thẳng thừng chối bỏ thứ tình cảm mơ hồ không lời đáp này. Nhưng không, tôi đầu hàng trước sự bướng bỉnh của trái tim.


***


Vậy là suốt một quãng thời gian dài, sau đó, tôi phải chấp nhận một điều, là tôi đã thích Minh. Tôi biết là tôi không được phép, nhưng chẳng hiểu sao, tôi vẫn cứ thích. Bởi thế, khi rung động trước những thứ ta thích, ta thường có xu hướng trở nên ngây dại, không làm chủ được chính mình nữa rồi. Tôi thích Minh, chẳng ai biết điều đó. Minh cũng chẳng biết. Tôi giả vờ khá hay. Trên lớp, tôi và Minh có tiếp xúc nhiều. Là cậu ấy chủ động tiếp xúc với tôi, bằng những trò đùa không tên của cậu ấy. Khi là chọc tôi để tôi chửi, khi thì bâng quơ nói với tôi một câu gì đó...Nói chung, bằng cách nào đó, tôi và cậu ấy nói chuyện với nhau, à không, không phải nói chuyện, mà là cãi nhau. Một cách đáng yêu.


Có nhiều khi chỉ với một hành động của Minh, bé nhỏ thôi, nhưng cũng làm cho tôi bối rối. Tôi chỉ có thể đáp trả cậu ấy bằng những lời nói vụng về của một người mới bắt đầu chạm ngõ tình yêu. Tôi không ngừng nhớ về cậu ấy, trong từng khoảnh khắc, trong từng giấc ngủ, thản nhiên, hình bóng Minh xuất hiện. Nhưng điều đó không làm tôi vui, mà khiến tôi cảm thấy vô cùng buồn. Thứ tình cảm này, có tiếp tục lớn thêm nhường nào nữa, cuối cùng cũng chỉ nhận được một kết quả chẳng đâu ra đâu mà thôi. Tôi tập dừng mọi thứ lại, nhưng chẳng được. Lần nữa, tôi chào thua.


"Lúc em hiểu mình yêu anh


Tim em quặng đau


Cũng chỉ vì người đã có riêng khung trời phía trước


Bàn chân chẳng thể bước dẫu đã thấy con đường


Để không một ai trong chúng ta phải khóc..." (*)


Chưa bao giờ từng câu chữ, từng giai điệu của bài hát này lại ăn sâu vào tâm trí tôi đến thế. Lẽ nào, Hamlet Trương đã viết bài hát này tặng tôi, và Phạm Quỳnh Anh thay tôi hát bài hát này, gửi đến Minh. Ôi, tôi mệt mỏi lắm rồi, tôi choáng ngợp và khó thở mỗi khi nhớ về cậu ấy. Tôi muốn thoát ra khỏi tình cảnh hỗn loạn của cảm xúc, càng nhanh càng tốt.


Có một người, tôi không nhớ tên đã nói rằng "Cách bạn có thể vượt qua khó khăn là đi xuyên qua nó". Tôi cảm thấy đúng, và bây giờ tôi quyết định nghe theo những gì người này nói. Tôi sẽ không chạy trốn bản thân nữa, sẽ để lí trí nói lên hết tình cảm của trái tim cho Minh nghe. Tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi, dù được dù không, tôi vẫn sẽ chấp nhận. Tôi nói rồi, tôi giả vờ hay lắm. Có đau thế nào cũng chẳng ai biết đâu.


Tôi hẹn Minh ở dãy hành lang trước lớp, sau giờ tan học, khi tất cả học sinh đã về hết. Đứng trước Minh, và khi chuẩn bị nói ra một điều mà đối với tôi là vô cùng quan trọng, mặt tôi đỏ ửng cả lên. Không biết sao nữa. Ôi chao, tôi chết mất.


"Ê, có gì hông mậy?", Minh thều thều tôi, khi tôi đã đứng một hồi lâu mà vẫn chưa mở miệng. Tôi và Minh thường hay xưng tô mày-tao, chắc là quen miệng rồi. Nhưng nghe hay mà, ngồ ngộ.


"Tao có chuyện muốn nói với mày"


"Chuyện gì?" , Minh vừa nói, đưa tay lên miệng vờ làm động tác sờ râu, mặc dù cằm cậu ấy chẳng có cọng râu lúng phúng nào.


"Tao..Tao nói nhen".


"Ờ thì mày nói đi. Ơ hay, dài dòng, tốn thời gian quá".