Lý trí thắng, trái tim có buồn không?
Lý trí thắng, trái tim có buồn không?
Cô nghĩ về cậu, nhắc tên cậu nhiều hơn trong trang nhật kí. Cậu là chủ đề trong câu chuyện kể với tụi bạn thân, chúng bắt đầu chọc ghẹo cô với những câu bông đùa kiểu như là " em đã biết yêu" hay đại loại như là "nàng đã hồi xuân trở lại", cô đâu đã già cơ chứ, lũ bạn cô chẳng phải nói quá lên rồi sao, tuổi cô vẫn còn trẻ, tâm hôn cô cũng còn rất trẻ... nhưng không hiểu sao lúc ấy cô chỉ biết ngồi yên chịu trận. Yêu ư? Đây có phải là tình yêu như người ta thường nói? Rõ ràng, cậu xuất hiện mỗi khi cô gặp khó khăn, mệt mỏi, khi cô yếu mềm cần giúp đỡ. Cậu có mặt thật tình cờ khi cô nhớ về cậu. Cậu bên cô trong những đêm hè trong trẻo dạo quanh khuôn viên trường, cả trong giấc ngủ chập chờn của những đêm ôn thi tốt nghiệp... Cô không sao nhớ hết được. Nhưng, cô nhớ đêm cuối cùng của thời sinh viên, cô có hẹn gặp cậu. Khó khăn lắm cô mới có thể nói cho cậu biết tình cảm của cô, những thay đổi để thấy rằng hai từ bạn tốt không đủ để dùng cho mối quan hệ giữa hai đứa lúc này, ít nhất là về phía cô. Và cô muốn biết tình cảm của cậu? Cô không còn nhớ là cậu đã trả lời cô ra sao hoặc cô cố tình quên dòng kí ức ê trề ấy. Nhưng cô nhớ đêm đó là đêm đầu tiên cô khóc vì cậu. " Thỏa mãn chưa Ngọc? Có đau không? Ai bảo muốn xin ít dũng cảm từ lý trí để viết tiếp câu chuyện của ngày sinh nhật đó cơ? Lý trí lúc này chắc đang hả hê lắm nhỉ, khi nhìn trái tim đau đớn. "Tôi chỉ muốn sống thật với cảm giác của mình thôi mà?" trái tim tức tưởi " mà chính anh, lý trí, có bao giờ anh thắng được ước muốn của trái tim tôi?". " Cô bật cười khi đọc lại đoạn nhật kí mà chính tay cô viết, giờ phút nào rồi mà cô lại như nhà biên kịch viết câu truyện đó như không phải của riêng mình.
Lý trí có bao giờ thắng được ước muốn của trái tim?
Ra trường, hai đứa đi hai con đường riêng, cô quyết tâm không tìm tới cậu nữa, mặc cho hình ảnh cậu vẫn là nỗi nhớ, nỗi ám ảnh trong cô. Nó thúc cô dõi theo con đường cậu đi, tìm hiểu việc cậu làm qua những người bạn chung của hai đứa. Nó thúc cô liên lạc với cậu. Không ít lần không làm chủ được trái tim mình, cô đã tự vẽ ra những tình huống, những lí do vô thực chỉ để được nói chuyện với cậu dăm ba câu, đôi ba dòng tin nhắn. Chỉ cần thế thôi, hạt mầm của hạnh phúc, của hi vọng lại sinh sôi nảy nở trong trái tim cô. Lý trí biết trái tim bé nhỏ kia đáng thương hơn đáng trách, vậy mà nó vẫn khinh miệt trái tim ghê gớm. Nhưng nó cũng có biết làm gì đâu để thể hiện cái sự khinh miệt ấy, ngoài việc ở bên và vỗ về trái tim cô thôi không nổi sóng. Lâu thật lâu, công việc mới cuốn cô đi, cơm, áo, gạo, tiền luôn là những thứ giết chết niềm đam mê tuổi trẻ. Cô không còn thảnh thơi để nghĩ về ngày tháng cũ, trái tim đã ngủ yên thì hãy cứ để nó ngủ yên như thế, gọi nó dậy mà làm gì? Vậy mà cuộc sống này luôn muốn thử thách trái tim cô.
Một ngày đầu tháng chín, cậu tìm gặp cô. Mọi kí ức trong cô ùa về như mới ngày hôm qua, " ... gặp cậu, tớ muốn gặp cậu, chỉ là xem cậu sống ra sao, cậu như thế nào. Thế thôi mà. Chỉ dừng ở đấy thôi không hơn. Nhất định thế...". Cô đã cố tìm cho mình một lý do trước khi gặp cậu. Cậu trước mặt cô, có nét phong trần, trầm tư hơn, ánh nhìn xa săm hơn... Ngỡ ngàng, cậu trong trí tưởng tượng của cô không phải vậy. Cô không biết điều gì đã làm cậu thay đổi tới thế? Nhưng cô biết hôm nay cậu cần một người bạn, hơn là một người đã từng nói lời yêu cậu. Cô nhận ra đây là lần đầu tiên cô và cậu đổi vai trò, cô yên lặng ngồi bên cậu, giống như cậu đã từng yên lặng bên cô, mọi lời nói, mọi cử chỉ lúc này đều thừa thãi... Sau buổi gặp đó, cậu chủ động tìm đến cô nhiều hơn. Có khi chỉ là đi lòng vòng với cậu, khi là quán nước vỉa hè, khi lại là nơi mà cô có quyền lựa chọn. Lúc như vậy cô hay đòi cậu được đến nơi đẹp nhất thế gian, chỉ để cậu hưởng chút không khí trong lành, giảm bớt áp lực cuộc sống hay cũng để cô xem lòng mình có còn bình yên. Đôi lần cậu đến kéo cô đi chơi với đám bạn của cậu mà cô chưa bao giờ gặp, mà cũng chẳng hỏi xem cô có muốn đi cùng không. Nhớ nhất là lần cậu tới và đón cô lên nhà cậu.
- Nhà cậu? Cô trần trừ.
- Ừ. Có vấn đề gì à? Cậu hỏi lại.
- Tớ lên đó, rủi mọi người hỏi tớ là ai? Cậu trả lời sao?
- Trả lời thế nào có quan trọng gì.
- ...
Cô im lặng. Cậu cho rằng chuyện đó không quan trọng, nhưng cô thì không. Cô vẫn chưa bao giờ hết hi vọng nơi cậu. "Với cậu tớ là ai?" cô chỉ muốn hét lên cho cậu nghe điều đó. Cụm từ đặc biệt ấy xuất hiện không biết bao nhiêu lần trong trang nhật kí ngày ấy. Cô không sao hiểu được mọi hành động của cậu. Từ những cử chỉ quan tâm chăm sóc thời sinh viên, những buổi gặp gỡ chỉ riêng hai đứa, những quan tâm lo lắng cô dành cho cậu, những buổi gặp bạn bè của cậu ... tất cả những điều đó là gì? Với cô, cậu không phải là người bạn bình thường? - Cậu biết điều đó. Còn với cậu, cô là ai? Cậu cứ lập lờ, và cô cũng chấp nhận lập lờ theo cậu. Sự lập lờ đó sẽ đưa cô tới đâu? Buổi đó lên nhà cậu, chỉ là bữa cơm mà cậu mời bạn bè mình về nhà, cô xuất hiện ở đó thì cũng giống như các bạn kia mà thôi.
Cười nhạt, cô đã nghĩ quá nhiều. Người đón cô đi là cậu, nhưng người trả cô về lại là bạn của cậu. Cô vẫn nhớ như in câu nói của cậu nói với cậu bạn kia : " Mày đưa Ngọc về giúp tao, tao phải đưa Quỳnh về ". Hụt hẫng, cứ như cô vừa trượt chân xuống một vực sâu thẳm. Lần này cậu có còn biết để kéo cô lên? Không phản đối, thậm chí cô còn bông đùa với cậu bạn kia một cách nhanh chóng. Đi học, rồi đi làm đã làm cô biết cách cười, cách nói mà không để lộ suy nghĩ thật của mình. Thật hữu dụng trong tình huống này. Với sự giả tạo đó, cô có thể che mắt tất cả mọi người, kể cả cậu, nhưng cô cũng không thể che đậy cho chính cảm giác của mình. Có mạnh mẽ tới đâu chăng nữa thì cô vẫn là con gái cơ mà. Cô thấy sống mũi cay cay, cổ họng nghẹn đắng, thấy tai mình như đang ù đi không nghe rõ mọi người nói gì. Trái tim nhói đau ... dù vô tình hay cố ý thì cậu cũng từ chối cô tới ba lần rồi... Chẳng có đúng sai cho một mối quan hệ, nhưng lần này cô biết, trái tim cô biết, mình đã sai. Đã sai khi bỏ qua mối quan hệ mới với những người mới tới bên cô vì một điều vô nghĩa. Đã sai, sai nhiều lắm khi biết kết quả của sự lập lờ đó mà vẫn luôn không thôi hi vọng. Mai, đứa bạn thân của cô khuyên cô nên từ bỏ đi, nó nhắc cô đừng phí thời gian thêm nữa, đừng tự nhấn chìm mình như vậy... Những lời khuyên ấy là chân thành nhưng cô có làm được như vậy không. Hai năm rồi, cô đã lún quá sâu trong cái bẫy mà cô bày ra trong đêm sinh nhật đó. Cô thoát ra bằng cách nào đây?
Như để kéo lại cái sĩ diện cuối cùng, cô ngắt mọi liên lạc với cậu, lao vào công việc, vào những mỗi quan hệ tình cảm mới. Người mới chưa lấp đầy được chỗ trống mà người cũ để lại. Bởi cậu bên cạnh cô như một phần cuộc sống, vui cô nhớ tới cậu, mệt mỏi, khó khăn, cô càng nhớ cậu.