Dưới hàng cây mùa đông
Dưới hàng cây mùa đông
- Thầy đoán cảm giác có một đứa con gái lớn là như thế này...
Hai đứa im lặng. Thầy từng kể về một vụ tai nạn giao thông, người vợ cùng đứa con gái lên bảy hồn nhiên, hay nói líu lo với thầy mãi mãi không trở về nữa.
- Còn Duy, thầy nghĩ con có cảm giác khác! – Ông đổi giọng vui tươi khi nhận ra mình vô tình mang đến những suy nghĩ ái ngại cho hai đứa trẻ.
Duy ngượng ngùng. Hân thảng nhiên với bài vẽ chưa hoàn tất.
- Cảm ơn con lần nữa! Chắc ba mẹ của con cũng rất hạnh phúc với một chiếc khăn ấm áp như vầy!
Thầy quàng khăn ngang cổ, quay lại nhìn Hân. Bỗng nhiên cây bút chì trên tay Hân rơi xuống. Đầu chì chạm nền nhà gãy rời ra. Một nỗi xúc động mạnh lan trên đôi mắt lạnh lùng của cô bé. Thầy ngạc nhiên rồi bước đến bóp nhẹ vai Hân:
- Con ổn chứ?
Một điều vụt qua rất nhanh. Hân định thần, nhặt cây bút chì lên:
- Vâng, con ổn!
Duy lặng lẽ đưa cho Hân cây chì mình đang dùng, lấy nhanh dường như giật phắt cây bị gãy và lúi húi đứng lên đi tìm con dao gọt. Hân lúng túng "cảm ơn". Cậu nói nhỏ, đôi khi không cần chuyện gì cũng phải theo khuôn phép, cảm ơn và xin lỗi. Sau đó Duy nhận ra đây cũng không phải là một câu trao đổi thông thường.
Thầy đã đi ra sau từ lúc nào, lạch cạch tiếng ông bắc nước pha trà.
Khi Duy siết thắng thật nhẹ cạnh bên Hân đang thả hồn đếm gạch trên vỉa hè, cô bạn tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Mình đưa Hân về! Mùa đông ngày nào chả lạnh và vắng!
Thoáng ngạc nhiên, Hân toan từ chối nhưng không hiểu sao lại gật đầu. Nếu Hân có thể tặng Duy một chiếc khăn thì tại sao cậu ấy không thể làm một việc đơn giản là đưa Hân về.
- Cậu đưa bản vẽ đây! – Duy nói rồi lấy bảng vẽ trên tay Hân đang khư khư trước ngực đặt vào giỏ xe, bên cạnh cái bọc đặt chiếc khăn len. Chiếc xe trôi lặng lẽ dưới những hàng cây mùa đông. Vẫn không ai nói gì.
Ngã tư, Duy dừng xe. Hân cảm ơn và đi nhanh vào ngôi nhà cũ kỹ tạm bợ, vẫn không khác lần trước. Duy đi được một đoạn với những suy nghĩ miên man về cô bạn gầy guộc thì nhận ra Hân quên chưa lấy bảng vẽ. Cậu quay đầu lại, đạp mải miết. Nhưng Duy sững lại khi Hân bước từ bên kia đường, dáng đi tất tả vội vàng. Cô bạn nhấn chuông căn biệt thự sang trọng. Có một người ra mở cổng, đợi đến khi Hân vào khuất mới lục tục khóa lại. Hân bé nhỏ đến chơi vơi, lọt thỏm vào cái khung tranh là cánh cửa lớn bằng gỗ chạm khắc tinh xảo. Bàn chân chống xuống đường của Duy tê dại. Cô là con gái của ông chủ đại lý phân phối xe máy Đại Phát lớn nhất thành phố. Ông ta sắp sửa li dị vợ vì một cô gái trẻ đẹp chỉ hơn con gái ông ta vài tuổi. Bà vợ để trả thù cũng lao vào ăn chơi, đôt tiền trong các sân tennis, vũ trường với những gã trai trẻ sống đồng bóng thích dựa dẫm. Thành phố nhỏ, những vụ ăn chơi trác táng và chuyện tình cảm nhập nhằng của vợ chồng ông Đại Phát được người ta truyền miệng như một thí dụ sinh động cho "những thảm họa bắt nguồn từ tiền bạc". Có lẽ Hân giấu Duy và thầy vì điều đó.
Cậu bé 17 tuổi quay lại phòng tranh của ông họa sĩ già, nhạc nhiên và hụt hẫng. Duy tự dày vò mình không quan tâm đến cô bạn nhỏ bé, gầy guộc và câm lặng kia một cách đúng mức, sau hơn một năm trời biết nhau. Điều đó pha trộn với những cảm xúc mới mẻ bắt đầu xuất hiện trong lòng Duy thành một đống hỗn độn không thể nào đối mặt. Ông họa sĩ già gỡ kính, vuốt mặt. Đôi mắt ông đỏ kè:
- Tội nghiệp con bé.
Hai cốc trà trên bàn đầy nguyên.
***
Duy chưa bao giờ dùng chiếc khăn len Hân tặng. Cậu treo nó lên móc, ngắm nghĩa một lát và cất cẩn thận vào tủ. Thầy Toàn, một tu sĩ trẻ thân thiết với Duy bắt gặp khi vào phòng Duy chơi sau giờ kinh tối.
- Của một cô bé? – Giọng Bắc trầm ấm và đôi mắt thầy nheo nheo dò hỏi
Duy ngượng ngùng, tay cứ xoắn mãi vào nhau.
- Trước khi đến với Chúa, thầy cũng là một cậu trai 17 tuổi, nhóc ạ! – Thầy bật cười – Trời lạnh, mà khăn quàng ngươi ta tặng thì không phải để ngắm nhỉ!
Rồi ông quay sang những bức vẽ Duy bày bừa trên bàn, hỏi Duy về chuyện thi Đại học Mỹ thuật. Cậu nói một cách say mê về một công ty quảng cáo sau này. Thầy gỡ kính lau thật kĩ.
- Các cha dòng đã quyết định sáng suốt. Chúa không gọi con!
Duy im lặng, mỉm cười hơi buồn, nhưng khẳng định một sự thật.
Khi Duy dắt xe ra cổng, thầy Toàn đang tỉa cây. Ông mỉm cười khi nhìn thấy chiếc khăn màu café quấn quanh cổ Duy, trông rất hợp với chiếc áo len trắng
-Ấm nhỉ!
Duy nhe răng cười, chào thầy rồi leo lên xe phóng nhanh. Tiếng ông lắc đầu gọi với theo:
- Cái thằng, chầm chậm thôi!
Duy bước nhẹ vào căn phòng quen thuộc, hơi ngượng ngùng với cái khăn Hân tặng trên cổ. Cô bé ngước lên nhìn, mắt ngơ ngác, vô hồn, khẽ gật đầu chào rồi lại cuối xuống vẽ. Một phản ứng không mong đợi. Nhưng Duy không quan tâm lắm khi nhận ra đôi mắt Hân hoe đỏ. Cậu lẩn xuống nhà dưới, đứng cạnh ông thầy đang lập cập pha trà bằng bàn tay run rẩy và không tập trung:
- Nó đã khóc và kể cho thầy nghe mọi chuyện. Thầy không biết nói gì.
Duy bước lên, kéo ghế ngồi xuống bắt đầu công việc quen thuộc. Cậu len lén liếc sang Hân, cô bé dường như vẫn đang thổn thức. Bài vẽ đầy những lỗi cơ bản, và cây bút chì như không ai điều khiển dưới tay Hân. Nó chạy lung tung và để lại những đường hằn đậm đen.
- Hân à, sẽ ổn thôi! – Thầy tần ngần nói khi Hân xin về sớm
- Vâng, con về!
Cô bé gật đầu, co ro đi ra rồi khuất dạng sau mép tường gỗ cũ kĩ. Gió to và lạnh. Hân sẽ bị cuốn bay đi mất thôi. Duy thảng thốt đứng bật dậy, quẳng bảng vẽ xuống kệ
- Thưa thầy, con....
Ông nhìn Duy hiền từ, không cần đợi Duy nói hết câu:
- Ừ, đi đi!
Thằng bé 17 tuổi lao ra ngoài cửa như một cơn lốc mạnh
Hân vẫn đếm gạch. Bờ vai nhỏ run rẩy trong mỗi cơn gió. Cô bé hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Duy chạy bộ theo sau. Duy nhìn xuống vỉa hè:
- Mình sẽ đưa bạn về. Đường mùa đông mà!
Hân không trả lời, bước chậm rãi. Cậu im lặng đi bên cạnh.
- Mình không nghĩ là chiếc khăn hợp vói màu áo len của cậu như vậy! – cô bé chợt nói.
- Hả...ơ...ừ... – Duy giật mình.
Hân vẫn điềm nhiên bước chầm chậm. Hàng cây mùa đông trơ trụi và oằn mình trong gió. Duy hít một hơi dài, nhìn thẳng cô bạn:
- Hân, mình nắm tay cậu, được không?
Cô bé ngước lên, ngẩn ngơ, đôi mắt vẫn còn một quầng sũng nước.
Ông họa sĩ già đang đứng nhìn theo mỉm cười. Và trong một phút giây, ông lặng người tự hỏi không biết trong mấy chục năm một mình tìm kiếm những thanh thản còn lại trong cuộc đời này và thể hiện chúng qua những bức tranh, có bao giờ ông vẽ được cái gì trong trẻo thế. Hai đứa trẻ nắm tay nhau đi dưới hàng cây mùa đông và cao hơn là bầu trời màu chì buồn bã, mặc kệ gió lồng lộng thét gào. Cái nắm tay ấm áp làm tan chảy những nỗi niềm tưởng chừng như đóng băng vĩnh viễn trong lòng, chỉ để lại một cảm giác dịu dàng, ấm áp và rất đỗi bình yên
Chúng 17.
Nguyễn Thiên Ngân