The Soda Pop
Đó có phải là...yêu?

Đó có phải là...yêu?

Tác giả: Sưu Tầm

Đó có phải là...yêu?

(Admin - : "Tháng năm không trở lại")


Đừng nói chia tay vì đã bao giờ nói yêu, hãy cứ lặng yên khi tôi nói tôi yêu người....hãy cứ đi về nơi xa đó, nhưng đừng đi quá xa vời, để tôi được dõi theo người...Hãy cứ rong chơi suốt cuộc đời này, chỉ cần đến bên tôi vào những tháng năm cuối đời...


***


Kết thúc con đường ngoằn ngoèo với hai hàng cây xanh mát bên đường, lác đác điểm xuyết mấy khóm hoa dại màu tím, màu trắng, nó thích hoa dại, loại hoa mọc lung tung, không ai chăm sóc, chẳng ai nâng niu như những bông hoa rực rỡ khác được cắm trang trọng trong cửa tiệm, để người ta lựa chọn rồi mang về, rồi mang đi tặng nhau, rực rỡ đấy, nhưng không hợp với nó...Mải ngắm nghía miên man đến trường lúc nào không rõ, cánh cửa màu xanh kéo ra hết cỡ nhưng bên ngoài vẫn tồn đọng số học sinh đang cố chen vào..


Chẳng là hôm nay là ngày tựu trường, lên cấp 3 rồi, đây là ngày đầu tiên nó đến trường một mình mà không có bố mẹ đưa đón. Hít một hơi thật dài, thở ra từ từ, nó đọc báo người ta nói làm như thế sẽ bình tĩnh hơn, tạo một phong thái tự tin, ngẩng cao đầu (mà sau này có người nói là trông vênh vênh) để xếp hàng chờ len qua cái cánh cổng nhó bé kia...


Đó có phải là...yêu?


Mò mẫm mãi cũng đến được lớp, căn phòng cấp 4 sâu hun hút, thấy lác đác vài nhóm túm tụm ở đó, nó khẽ quan sát và thầm nghĩ, bạn cùng lớp đây, chính thức từ bây giờ họ sẽ là những người bạn của mình. Có vài người nhoẻn cười với nó, có những ánh mắt nhìn không biểu lộ cảm xúc, chẳng sao cả, ngoắc miệng cười rồi phóng vào lớp, chọn ngay cái bàn thứ 4 từ trên xuống, vứt cặp vào đó như chiếm chỗ rồi ra hành làng bắt chuyện với vài người để làm quen. Nó là thế dễ quen, dễ nhớ, dễ hòa đồng...


Nguyễn Đức Anh ... 4


.........


Hà Thanh Tâm .... 9


........


Lớp bắt đầu nhốn nháo, xôn xao, ầm ĩ bàn tán, đa số đều hướng ánh mắt về nó, thầy giáo cũng dừng lại, đẩy cái kính cận lên và nhìn xuống, rồi lại đọc tiếp, nó vẫn ngồi im như thể chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, nhưng trong bụng thì mừng muốn chết mừng đến nỗi cảm giác như có hàng ngàn sinh vật lạ đang nhảy múa ăn mừng ấy chứ.


Chẳng là cái môn tiếng anh là môn khoai nhất đối với cả lớp, ở cái thị trấn nhỏ miền núi này nó cứ dở giàu dở ngèo, nửa ồn ào nữa tĩnh lặng, nên đa số học sinh phải đến cấp 3 mới được vỡ lòng môn tiếng anh, còn nó thì may được bập bẹ học 2 năm ở cấp 2 rồi, nên vài cái cơ bản thì với nó chẳng là gì, nghiễm nhiên nó giỏi nhất lớp cái môn này, kết quả bài kiểm tra đầu năm cho thấy là như thế.


Sáng hôm sau đến lớp, thấy có cái cặp lạ lạ đặt cạnh chỗ nó, ngay vị trí của Huyền, rõ ràng là không phải cặp của cô bạn nhút nhát này, mà thôi chẳng có thời gian để ý , ngoài kia mấy đứa í ới gọi nó đi ăn vặt ngoài cổng trường, vút đi luôn.


Vào lớp cái cặp là ấy đã có chủ, một cậu con trai, không lạ vì nổi tiếng nghịch ngợm ngồi bàn cuối rồi, nhìn thấy nó, chàng ta nhăn nhở cười:


- Cho mình ngồi đây với nhé, dưới kia chúng nó nghịch chẳng học được.


- Á à, ngồi đấy nhìn bài cho tiện đúng không, tao đẻ ra mi mà Nô – cái Hằng chanh chua đệm lời luôn, cả lớp cười ầm ĩ, Nô ta có vẻ chẳng quan tâm, vẫn hếch mặt lên cười tỉnh bơ, liếc xuống bàn cuối thấy Huyền đã ngoan ngoãn ngồi đó, có lẽ đã bị Nô " làm luật" trước rồi, nó thấy hơi thương cô bạn ấy, cơ mà hiền lành quá, chắc lại bị bắt nạt rồi.


- Ngồi gần mình thì phải ngoan nhá, lơ mơ tớ đuổi thẳng cổ - Nó cao giọng phủ đầu trước, cậu bạn lại cười hềnh hệch ra chừng ngoan ngoãn.


Mọi thứ cũng cứ bình thường như vậy, mỗi lần có bài kiểm tra tiếng anh thì chàng ta là cái máy phô tô đắc lực để chuyền đi khắp lớp, kết quả là điểm môn này cao lên trông thấy, thầy biết, nhưng cũng đành ngậm bồ hòn.


Nó không giỏi, không hẳn là ngoan, càng không phải là xinh, nhưng nổi bật vì chí ít toán thì có nhiều người học được, nhưng tiếng anh thì khá ít, không xinh đẹp khiến người khác xuýt xoa nhưng duyên và hay cười, mới vào lớp mà đã ngồi sổ đầu bài nhiều nhất vì tội...hay cười trong giờ học rồi còn gì, như đã nói nó không ngoan, nhưng chỉ nghịch ngầm, vậy nên từ khi Nô ngồi cạnh xem như lời cảnh cáo mất tác dụng vì chính nó cũng đâu có kém, Nô còn nhận xét xanh rờn "Khả năng của Xu giờ được khai quật" Nô là tên cúng cơm mọi người hay gọi bạn ấy, còn Xu là tên Bố nó đặt khi còn nhỏ, mặt cứ tròn tròn như đồng xu nên đến giờ vẫn gọi thế.


Ôi cái thời, ngồi trong lớp nó và Nô chơi trò viết thư đi khắp các bàn , chuyền đi chuyền lại qua những mảnh giấy nhỏ, trêu đùa, trao đổi, rồi cười khúc khích, nhiều hôm đi học nó mang theo cả cặp ổi, rồi sai mấy đứa con trai ra mua mì tôm ăn sống để lấy muối chấm, những trò do hai đứa đầu têu bỗng chốc lan rộng và làm các thầy cô phải dè chừng, tần suất 2 đứa ngồi sổ đầu bài ngày càng nhiều, cũng đồng nghĩa với việc hai đứa ngày càng thân thiết..


Nô bắt đầu biết giúp nó làm trực nhật, quát nó mặc ấm vào ngày đông, chịu thay tội cho nó mỗi khi bị thầy cô la, cả lớp xúm vào trêu ghẹo, nó dửng dưng nhưng lòng dậy sóng, còn Nô vẫn cười như thể chẳng quan tâm, bông nhiên thấy ghét cái thái độ đó, đành rằng cậu ta lúng túng, thanh minh, hay ngượng nghịu đỏ mặt thì còn biết, đằng này...


Thế rồi nó và Nô là 1 "cặp" chuyên ngồi sổ vì nghịch, chuyên đi cùng xe mỗi lúc lớp đi chơi, chuyên cãi cọ um xùm dù chẳng có gì đáng phải thế và rồi dường như là cùng nhau đã trở thành thói quen.


Cả hai đều vui tính nói nhiều nên hai tranh cãi, mỗi lần nó giận, Nô thường cù vào lưng nó vậy là cười, là làm lành. Thời gian cứ thế, trêu ghẹo chán rồi cũng thôi, chỉ có điều nó đã biết lo mỗi khi Nô ốm phải nghỉ học nó bồn chồn khi Nô đi muộn, nó thấy nhoi nhói, thấy bực, giận khi Nô cười với bạn nữ khác..


Đó có phải là...yêu?


Ngày 8/3 bọn con trai tổ chức rầm rộ, nào bánh kẹo, trái cây, mỗi bạn một bông hoa hồng đỏ chót nữa, bỗng dưng cậu ta lôi ra một bó hoa dại đủ màu, nhìn qua cũng biết nó được nhặt nhạnh vội vàng, vẫn còn vướng vài cái là vàng đã mục, nó bảo:


- Bó hoa này tặng cho mình Xu thôi nhé, các bạn nữ nhà mình toàn thích hoa hồng, mình Xu thích cái hoa này thôi, cấm không bàn tán ghen tỵ nhá, mình tặng để hối lộ Xu vì đã cho lớp mình chép bài thoải mái. Hì, tặng Xu


Nó đã vui, đã ngượng nghịu, thậm chí hai má nóng bừng, tai cũng đỏ ran lên rồi, nhưng cái câu tặng để được chép bài thoải mái thốt ra, làm nó nghẹn lại, nó không tỏ thái độ bực tức ở đây được, nó chẳng biết Nô thật hay đùa nhưng nhìn cái mặt là biết nói thật, bỗng dưng nó thấy nặng nề, chẳng thể nhếch môi lên cười, chẳng cảm nhận được bánh kẹo có vị gì, nó như pho tượng moi thứ xung quanh ồn ào, ầm ĩ chẳng ai để ý là nó khác lạ. Nó nhét bó hoa thật sâu vào gầm bàn, và hôm đó về sớm...


Sáng ngày sau, thấy Nô ngồi đó vẻ mặt lầm lì, nó cũng mệt mỏi ngồi bịch xuống, cả lớp lại chạy nhảy đùa nghịch ầm ĩ, chỉ nó và Nô, cậu ta hỏi " Sao Xu nhét bỏ hoa vào rồi để vậy, nếu không thích cũng phải đối xử tử tế với nó chứ" nói đoạn cậu ta lôi bó hoa nhăn nhóm từ gầm bàn ra, vài bông và lá rơi rụng tơi tả, mỗi một cánh hoa rơi ra nó có cảm giác như có cái gì đó đâm vào da thịt mình


- Tội gì tôi phải tử tế với nó, chẳng phải mục đích của nó chỉ là làm tôi cho các bạn chép bài thôi còn gì, không có nó tôi vẫn thế thôi.


- Xu ơi ra đây đi – tiếng mấy đứa con gái oang oang, nó nói không rồi ngồi im, hai đứa chẳng biết Nô nghĩ gì, còn nó cũng miên man, mà lạ, sao lại phải thế, tự nhiên giận những cái không đâu, mà lúc tối còn chẳng ngủ được, thao thức, chưa bao giờ nó thế.


- Xu ngốc quá, Nô nói thế để lớp nó khỏi trêu thôi, chứ không phải vì mục đích đó, Nô biết Xu thích hoa dại đúng không?


- Thế hả?, mặt nó rặng rỡ quay sang, thái độ đó khiến thằng bạn cũng phải bật cười rũ rượi, nó đá Nô mấy cái, vậy là làm lành.


Lớp 12, bắt đầu lao vào học hành, nó và Nô vẫn thân thiết hơn thế, quan tâm hơn, những quan tâm nho nhỏ, có lúc lại lạnh lùng khó hiểu, đôi khi lại nồng nàn quá mức, nó chẳng dám gọi tên đó là gì, không phải yêu, chỉ thinh thích, không phải bạn bình thường, chỉ quá thân hơn một chút thôi, thi thoảng chỉ một cái nhìn trộm của Nô mà cả đêm nó thao thức, đôi khi chơi trò chơi vô tình nắm tay nhau, siết chặt, thấy tim đập rộn ràng, cảm giác đó thật tiếc nuối khi trò chơi kết thúc. Mọi thứ cũng chỉ thế thôi


Và từ lúc nào đó nó không còn dám nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, dù hai đứa vẫn ngoác miệng cười to, vẫn đánh đấm nhau túi bụi. Nô bắt đầu hay để ý hôm nay Xu mặc áo mới, Xu bị giảm cân, mắt Xu bị sưng...


Trong trang lưu bút, nó bảo thích hai màu trắng đen, vì nó đối lập và rõ ràng, nó thích thế, ghét sẽ là rõ ghét, và thích thì cũng rất thích, không có kiểu dở dở ương ương, vậy mà giờ nó lại chẳng thể gọi tên được cái thứ tình cảm đó, má chính xác là nó đang dở dở như vậy.


Buổi học cuối cùng, nhiều cảm xúc, lúc cô giáo chủ nhiệm lên nói chuyện tâm sự, cả lớp đều nén lòng, mắt ai cũng đỏ hoe, nó cũng vậy, hơn ai hết nó phải cố kìm nén bật ra tiếng khóc, bỗng có bàn tay nắm chặt tay nó, nó để im lặng, cảm nhận hơi ấm đang truyền sang, nó không nhìn, cũng không giằng ra, cứ thế và cũng cảm nhận được tâm trạng của cậu ấy. Nô viết lưu bút cho nó đầu tiên và cũng dài nhất, mỗi khi buồn nó có thói quen mở ra và đọc lại để cười, để nhớ, để hoài niệm, để tìm lại cái cảm xúc...Không gọi được tên.


***


Nó đậu đại học Nô trượt, nó đi xa và phải hòa mình vào cuộc sống mới, Nô cố tình cắt đứt liên lạc, hơn 1 năm sau Nô viết thư cho nó nói đang học cùng thành phố , 2 đứa gặp nhau sau hơn 1 năm, cảm xúc xưa vẫn ùa về mạnh lắm, nó thấy Nô khác nhiều, chững chạc hơn, trưởng thành hơn, chỉ có điều bây giờ nó đã biết che giấu cảm xúc rồi, nó vui đấy, nó hồi hộp đấy nhưng vẫn để khuân mặt mình ở cái mức để cậu ta biết rằng cậu chỉ là một đứa bạn thân thôi.


Hai đứa đi lang thang, vô định, hỏi thăm bạn bè, ôn lại kỷ niệm, nó không hỏi tại sao trong hơn 1 năm qua lại cắt liên lạc, Nô cũng chẳng nói, chỉ hẹn là cuối tuần sẽ đến thăm mấy đứa bạn nữa cùng học ở thành phố này, nó ừ nhẹ nhàng và tiễn Nô lên xe buýt.


3 năm học cùng 1 thành phố, hầu như ngày nghỉ nào nhóm bạn chúng nó cũng tập trung ăn uống, đi chơi, và nó và Nô lại có một khoảng thời gian tiếp tục cho một thứ tình cảm nửa vời, Nô đào hoa lắm, đi học mà có nhiều cô theo đuổi, cái gì Nô cũng tâm sự với nó, kể cả việc nói dối mẹ bán xe lấy tiền đi chơi, ban ngày gặp nhau là vậy, mới chia tay về đến nhà lại hí hoáy nhắn tin đến nửa đêm, bạn bè mới lại bắt đầu mặc định hai đứa yêu nhau. Kệ


Ra trường, nó bắt đầu thấy thổn thức và nhận lời yêu một người, mối tình đầu của nó, còn Nô cũng mải theo những cuộc tình chóng vánh với vài cô xinh xinh, nó đắm chìm trong tình yêu đầu đời, nhưng hai đứa vẫn có một khoảng trời riêng, khoảng trời mà ngay cả người yêu nó hay những cô bạn gái của Nô cũng không hay biết. Cho đến khi tình yêu đầu đời nó tan vỡ, nó không khóc, Nô đến và đưa nó đi ăn kem vào giữa đông, nó ăn trong vô thức đến mức cậu ta phải kéo đi ra khỏi quán thật nhanh, nó nhẹ nhàng bảo không sao, Nô lo lắng cho nó một thời gian dài, cho đến khi nó khóc được, trên lưng Nô.