Đâu phải ai cũng được bình yên

Đâu phải ai cũng được bình yên

Tác giả: Sưu Tầm

Đâu phải ai cũng được bình yên

.


Đâu phải ai cũng được bình yên


- Mày có biết nguyên nhân không?


Long lên tiếng. Những kí ức về thời cấp ba bình yên pha lẫn dữ dội nãy giờ chìm đắm trong kí ức của ba anh hùng.


- Tao không rõ. Nghe mẹ Quyên khóc lóc là thằng đó làm Quyên có thai nữa, rồi lấy hết tiền của, đi với con khác rồi. Ba Quyên đã lên Sài Gòn, quyết tìm cho ra cái thằng khốn nạn đó.


- Vậy là Quyên và nó chưa cưới hả?


- Cưới xin gì? Nó nằm lì nhà Quyên từ độ đó, rồi ăn xài...Quyên nhịn nhục, khuyên bảo mà có nghe đâu. Kinh khủng hơn, thằng đó là con của một người bạn cờ bạc gì đó của ba Quyên. Hồi Tết năm lớp 10, trong lúc Quyên được gửi ở nhà nó trên Sài Gòn để ba nó với ba Quyên đi đánh bài thì nó ở nhà và làm hại Quyên. Ờ, mà tao nghe nói vậy nên biết vậy, chứ tao đâu có gặp được Quyên.


- Con nhỏ này...thông minh trong việc học lắm mà sao mấy chuyện khác khờ dữ vậy trời... Sao không thèm nói cho tụi mình biết chứ.


Hoàng lẩm bẩm.


- Tối nay tụi mình ngủ nhà tao ha? - Long lên tiếng


- Thôi, tụi mình thức đi...- Nhân đề nghị - Thức canh Quyên, lâu lắm rồi tụi mình chưa có dịp ngồi với nhau mà. Ngồi kể chuyện cho tao với Quyên nghe...


- Cũng được , để tao báo mẹ. Ờ, mày nhắn cho mẹ mày biết mày đang dưới này luôn đi Hoàng, nãy tao thấy số mẹ mày gọi vào máy tao mấy cuộc đó. Mày tắt máy hả?


Hoàng không nói gì. Vẫn đăm đăm nhìn về phía biển.


Bữa cơm tối chóng vánh đi qua, những người viếng thăm cũng thưa dần. Hơn nửa lớp tới viếng Quyên, rồi lại tất tả đi về, chạy cho kịp với nhịp sống của Sài Gòn đang chờ đón.


Đứa bé nằm ngủ ngoan trên tay bà ngoại, bộ đồ tang rộng thùng thình làm đau lòng Hoàng. Đôi mắt sưng mọng của mẹ Quyên nhiều lúc muốn vỡ òa ra mọi sự, nhiều lúc muốn né tránh cái nhìn đau xót của ba người bạn dành cho con gái của mình.


- Bác cứ đi nghỉ với bé đi, tụi con ngồi canh là được rồi...Mai còn nhiều việc nữa...


Nghe Nhân nói ánh mắt bà nửa muốn nửa không.


- Tụi con muốn nói chuyện với Quyên trước khi tiễn Quyên đi. – Long nhẹ nhàng.


Mẹ Quyên cúi đầu, ôm đứa cháu nhỏ vào trong.


Quyên nằm trong hộp kính, đầu đội vòng hoa nhỏ, gương mặt nhỏ nhắn chớm vài vết bầm tím. Chắc là do tên kia đánh.


Hoàng đứng đó như tượng. Đôi mắt ngấn nước, chỉ chực ào ra. Nhân kéo mấy cái ghế, sắp xung quanh, rồi kéo Hoàng và Long ngồi xuống.


- Quyên ơi! Tụi mình về thăm Quyên nè! Vài tháng nữa, Nhân sẽ chính thức được lái tàu đánh cá rồi đó, thấy Nhân giỏi không...Hai cái bùa mà Quyên làm cho Nhân lúc Nhân đi thi vẽ á, Nhân đã ép lại rồi, nó sẽ cùng Nhân ra biển. Có nó, Nhân sẽ đánh được nhiều cá lắm, ha...


Nhân cười mà hai hàng nước mắt lã chã.


Hoàng quay mặt đi hướng khác. Long tiếp lời.


- Long định học xong khoa quản trị rồi mới đi tu nghiệp vài năm...Quyên hay nói Long là phải ra nước ngoài để mở mang nếu như có điều kiện đó. Long nghe Quyên, Long sẽ đi mà. Để còn kiếm một cô nàng người Pháp về ra mắt Quyên nữa chứ...Quyên chờ Long ha...


Hoàng bước ra ngoài...Nhân đứng lên, kéo lại.


- Mày làm gì vậy hả Hoàng? Mày nói gì đi chứ. Ngày mai Quyên đi rồi đó, xa lắm đó, bộ mày không muốn chào từ biệt Quyên hả, thằng khùng này....


Hoàng đứng im, nhìn chăm chăm vào gương mặt nhắm nghiền như đang ngủ của Quyên. Long và Nhân im lặng, nhưng liên tục lấy tay dụi mắt, rồi kết quả, cứ để mặc cho nước mắt tuôn ra. Hoàng nhìn cô bạn nhỏ, đau xót.


Quyên ơi! Bây giờ Hoàng mới thấy! Quyên nằm đó, thanh bình biết bao nhiêu! Ngày trước, dù cười dù nói nhưng lúc nào Hoàng cũng thấy ánh mắt Quyên thật buồn! Hoàng phải làm bộ chê bai đủ thứ cho Quyên giận. Hoàng muốn Quyên cùng Hoàng, Long, Nhân trải qua những tháng ngày đẹp đẽ nhất của tuổi học trò. Giờ Hoàng mới thấy là Nhân nói đúng, đâu phải lúc nào học trò cũng được hồn nhiên đâu, học trò cũng có nhiều âu lo, nhiều nỗi niềm không thể nói ra lắm chứ. Đâu phải lúc nào cũng được bình yên, hồn nhiên sống, vui đùa cùng bạn bè đâu mà. Nhưng dù sao, chúng ta cũng đã có những tháng ngày thật đẹp, mãi mãi không có lần thứ hai trong cuộc đời. Nhân có nói, ước gì chúng ta trở lại những tháng ngày đó, biết đâu cuộc đời Quyên đã khác, biết đâu giờ chúng ta đang học cùng nhau trên Sài Gòn. Để làm gì? Tháng năm có trở lại, chúng ta cũng vẫn như thế thôi, chẳng thay đổi được gì cả, phải không?


Quyên....


Tạm biệt Quyên! Tạm biệt những phút giây êm đềm của tuổi học trò, có hình ảnh Quyên hồn nhiên vui tươi trong đó. Giữ kĩ nha Quyên, để khi nào gặp nhau, chúng ta lại đem ra hàn huyên tâm sự, sẽ vui lắm đó. Nha.


Quyên..