XtGem Forum catalog
Đâu phải ai cũng được bình yên

Đâu phải ai cũng được bình yên

Tác giả: Sưu Tầm

Đâu phải ai cũng được bình yên

..Tháng năm cứ trôi, còn con người ra sao mặc kệ.


Năm cuối, Nhân càng buồn bã. Chẳng mấy chốc phải lao vào cuộc sống mưu sinh, những tháng ngày bên bè bạn thầy cô sẽ chỉ còn là dĩ vãng. Long và Nhân thì quyết vào Kinh Tế. Còn Quyên? Quyên học trên Sài Gòn có vui không? Có được làm lớp trưởng không? Chắc là được. Quyên dễ thương và năng nổ thế kia mà...


Noel. Vừa thi học kì I xong nên được nghỉ, Hoàng, Long, Nhân rủ nhau đi nhà thờ xem hang đá. Nhân ngậm ngùi.


- Phải chi có Quyên, tụi mình được quà Noel rồi.


Hoàng không nói gì, nhưng sợi dây chuyền mà Hoàng đeo trên cổ từ lớp 7 tới giờ bỗng như được sưởi ấm. Phải, cứ tưởng sẽ được vui vẻ bên nhau tới ngày ra trường rồi nắm tay nhau vào đại học, vậy mà...


Long đứng lại làm Hoàng và Nhân chao đảo theo.


- Thằng quỷ này, mày làm gì vậy? – Nhân đập Long cái bốp.


Nhân không trả lời. Hoàng và Nhân nhìn theo ánh mắt của Nhân. Phía trước, một cô gái với đứa bé trai mặc bộ đồ ông già Noel cũng đang sững sờ nhìn lại.


- Quyên?


Nhân lắp bắp rồi chạy ào tới.


- Quyên về chơi hả? Sao không qua nhà tụi mình?


Quyên bối rối. Đứa bé trên tay Quyên ngọ nguậy...


- Cháu Quyên hả? Giống Quyên ghê luôn á.


Long phá tan sự im lặng đang bao trùm.


- Không...Đây là... - Quyên ấp úng


- Mẹ...mẹ... - Đứa bé gọi rồi chỉ tay vào xe bánh bong bóng vừa lướt qua.


Sét đánh ngang tai! Quyên lúng túng...


- Quyên đi nha! ....Chú ơi...


Người bán bong bóng dừng lại. Quyên và đứa bé tíu tít những gì mà cả ba không còn nghe rõ nữa.


...


Biển đêm. Sóng vỗ nhẹ nhàng.


- Mẹ? Là sao hả tụi bay? – Nhân thừ người, thắc mắc


- Thì là mẹ chứ là sao....Mày hỏi lạ - Long gắt.


- Vậy...Quyên...


Nhân bỏ lửng câu nói. Ai cũng đã chứng kiến và đã hiểu.


- Buồn quá mày ha!


Nhân buột miệng. Ừ, buồn! Buồn lắm! Buồn từ lúc Quyên thay đổi và bỏ bộ ba mà đi. Nhưng đâu phải lúc nào cũng phải nói ra. Ai cũng buồn và tự an ủi rằng Quyên đang sống hạnh phúc, sung sướng trên Sài Gòn cơ mà.


- Tao cứ tưởng đứa học trò nào cũng hạnh phúc hết á! Tại người ta hay nói tuổi học trò là tuổi đẹp nhất đáng nhớ nhất, vì nó là những gì trong sáng, hồn nhiên, ngây thơ nhất của mỗi người...Ai ngờ...


Long chép miệng. "Cái thằng, nó muốn ăn đấm hay sao mà bày đặt văn vẻ thế này? Mày có tin tao cho mày hàng đống hàng đống cú đấm không hả Long?" Hoàng rủa thầm Long tơi tả. Ai mượn mày nói hết chữ nghĩa trong bụng người ta ra vậy hả?


Quyên về quê ở hẳn, ít giao lưu với mọi người, dành thời gian chăm sóc đứa con nhỏ. Nghe đâu khi người yêu của Quyên tốt nghiệp đại học xong sẽ tổ chức lễ cưới. Quyên nuôi con, và chờ đợi, và nhìn các bạn đồng trang lứa đi học mà nao lòng. Hoàng, Long, Nhân thỉnh thoảng ghé thăm và chơi đùa với đứa con nhỏ của Quyên. Thỉnh thoảng Quyên tiếp chuyện, thỉnh thoảng né tránh.


Thỉnh thoảng nói chuyện. Thỉnh thoảng không. Rồi thưa dần những lần gặp mặt. Người yêu của Quyên về nhà Quyên ở hẳn. Nghe đâu nghiện game rồi bỏ học từ lâu lắm rồi.


Hoàng chuyển lên thành phố cùng gia đình. Long cũng đi trọ học. Nhân ở lại với vùng biển, được Hoàng và Long giao nhiệm vụ báo cáo tình hình về Quyên, để rồi...