Chân ngắn sao phải xoắn!
Chân ngắn sao phải xoắn!
Có lẽ tôi không phải người hợp gu của cậu. Một con bé lùn sẵn sàng xách ba lô và đi, một con bé chân ngắn mê tít những cuốn truyện tranh Conan và những vụ án kinh điển, một con bé bốn mắt luôn luôn thích mặc những bộ quần áo quái gở. Không phải mẫu người dịu dàng và điềm tĩnh, như Thu.
***
Tôi thường xuyên gặp lại Khánh sau buổi chia tay ở Roma Coffee. Trên hành lang, khi cậu ấy ôm một tập giấy kiểm tra và trò chuyện gì đó với cô bạn lớp trưởng, trong căng-tin, khi cậu ngồi một mình cùng lon coca, thỉnh thoảng đeo tai nghe, thỉnh thoảng lại lẩm nhẩm đọc bài. Đôi khi trong thư viện, như bây giờ. Khánh ngồi cùng một cô bạn có mái tóc dài đen nhánh buông xõa và cặp kính viền đen dễ thương, cô bạn đi cùng cậu ấy vài ngày nay. Đôi lúc họ dời mắt khỏi trang sách, nói với nhau vài ba câu, có lẽ là thảo luận một vấn đề nào đó, lại có lúc họ chỉ nhìn nhau, khi hai ánh mắt gặp nhau giữa không trung, môi họ lại vẽ một nụ cười thật tươi.
Tôi cứ ngơ ngẩn nhìn Khánh và Thu đến nỗi quên bẫng cả cuốn sách đang mở trước mặt. Những hình ảnh xưa cũ ngọt như viên kẹo tẩm đường lần lượt nối nhau trượt qua óc tôi. Đó là những ngày cận kề ngày thi, Khánh ngồi trong thư viện cẩn thận chỉ cho tôi lỗi sai trong cấu trúc tiếng Anh, vài công thức hóa học hóc búa hay một phép toán khó nhằn. Khi rảnh rỗi, cậu ấy sẽ ngồi thật chăm chú vào cuốn sách mình đang đọc, tai đeo headphone kín mít. Tôi thích ngồi bên cạnh ngắm nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của cậu ấy, thích nhìn bộ dạng nghiêm túc của cậu trong lúc đọc sách, học bài. Khánh là một người khá trầm lặng, cậu ấy luôn chìm đắm trong thế giới riêng của mình, thế giới của những con số, những thí nghiệm vật lí, hóa học lằng nhằng. Ở bên Khánh, tôi cảm thấy tin tưởng và an toàn. Nhưng có lẽ cậu ấy không cảm thấy như thế khi ở bên tôi. Có lẽ tôi không phải người hợp gu của cậu. Một con bé lùn sẵn sàng xách ba lô và đi, một con bé chân ngắn mê tít những cuốn truyện tranh Conan và những vụ án kinh điển, một con bé bốn mắt luôn luôn thích mặc những bộ quần áo quái gở. Không phải mẫu người dịu dàng và điềm tĩnh, như Thu.
Tôi rầu rĩ đứng lên và chậm rãi sải những bước ra ngoài cửa, trong đầu vẫn chứa chất những ưu tư về Khánh. Một người đối diện va vào vai phải của tôi. Cú va khá mạnh, những cuốn sách dày trong tay người đó thi nhau rơi xuống đất tạo thành một cảnh tượng hỗn độn. Hầu hết những người đang ngồi trong thư viện đều nhìn về phía chúng tôi. Cảm nhận được ánh mắt của Khánh đang chiếu về mình, tôi vội vàng ngồi thụp xuống đất, hai tay luống cuống thu dọn những cuốn sách. Trong lồng ngực, trái tim nhỏ bé đập liên hồi như trống trận.
Cho đến khi biết chắc không còn một ai nhìn, tôi mới từ từ đứng dậy và trả lại cho người đối diện những cuốn sách rất dày một cách khá vất vả. Cậu bạn đó trông gầy còm nhom và khá là cao, vì chiều cao thấp một cách đáng thương nên tôi chỉ đứng ngang ngực cậu ta. Mái tóc nâu bù xù đến kì dị cùng một chiếc quần bò rách ngang gối, tôi nhận ngay ra Phước. Hồi hội diễn văn nghệ năm ngoái, Phước hát bài "Tạm biệt nhé" của Lynk Lee, giọng cậu rất dày và mượt. Thậm chí có vài anh chị lớp mười hai đã khóc khi bài hát của cậu kết thúc. Phước bỗng dưng trở thành một điểm thu hút của cả khối mười, và bây giờ điểm thu hút ấy đang ở ngay trước mặt tôi.
Phước giơ tay đỡ lấy chồng sách, nhoẻn một nụ cười rất đẹp, hỏi:
- Xin lỗi cậu nhé. Này Vân, cậu học bên chuyên Sử, phải không nhỉ?
- Ơ, đúng rồi. Sao cậu biết? - Tôi ngẩn người nhìn cậu bạn.
Phước chỉ tay vào phù hiệu của tôi rồi bảo:
- Mình là Phước, lớp Hóa. Nếu chiều cậu rảnh, tớ mời cậu bánh ngọt, ở Nguyễn Du, ba rưỡi. Coi như xin lỗi, được không?
Tôi hơi bất ngờ trước lời đề nghị của cậu bạn nhưng vẫn gật gật đầu, dù sao chiều nay tôi được nghỉ buổi học đội tuyển và không có ý định tiêu tốn nó để nhớ tới Khánh cùng những mớ bòng bong xung quanh cô bạn gái mới của cậu ấy. Phước chào tôi rồi ngồi xuống một bàn gần đấy, đeo tai nghe và bắt đầu đọc sách. Tôi nhìn lướt qua bàn của Khánh, quả quyết sải những bước chân thật nhanh.
Chiều khá mát mẻ và dễ chịu. Tôi lượn qua cửa hàng truyện tranh quen, chọn lấy một cuốn Conan trước khi tới gặp Phước. Điều tôi không ngờ tới là cậu bạn đã ngồi ở đấy có vẻ từ rất lâu và đang chăm chú đọc. Ồ, ý tôi là cái thứ cậu ta đang cầm trên tay là số Conan mới nhất. Khi gặp được một người chung sở thích với mình, đặc biệt là người không ngờ tới, chúng ta luôn cảm thấy phấn khích. Và tôi-đang-vô-cùng-phấn-khích. Tôi chạy ào tới, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Phước, vỗ một phát vào lưng cậu ta, nói:
- Ê, cậu cũng thích Conan hả?
Phước tròn mắt nhìn cuốn truyện tôi đang huơ huơ trên tay, sau đó có vẻ rất phấn khích giật lấy mà gào lên:
- Này, cuốn này tớ chưa có, cậu mò thật siêu nha.
Ồ, thật tuyệt khi có thêm một người bạn mới rất hay ho và càng tuyệt hơn nữa khi cậu ta có chung sở thích với mình, dù chỉ một xíu xiu, và dù cậu ta mê tít tài năng của siêu đạo chích Kid trong khi tôi lại chết mệt với tài phá án cực đỉnh của chàng thám tử Kudo.
- Shinichi đẹp trai hơn, cậu nhìn thấy không tóc của Shinichi đẹp hơn Kid nhiều.
- Gì chứ, tóc như thế mới gọi là có cá tính chứ. Cậu không thấy quần áo của Kid mặc rất đẹp hở?
- Này đó chỉ là lúc đi trộm đồ thôi. Quần áo của Shinichi cũng đẹp chứ bộ.
Những mẩu đối thoại như thế thường xuyên xuất hiện khi tôi và Phước gặp nhau và chưa bao giờ trong chúng tôi phân định được thắng thua nên cái việc Kid và Shinichi ai đẹp trai hơn, ai tài năng hơn vẫn luôn cứ treo lơ lửng ở đấy. Và giữa hai kẻ ngốc nghếch vẫn hay xảy ra những trận cãi vã nho nhỏ (hoặc cũng có thể là to to :)) chỉ vì vấn đề ngốc xít đó.
***
Phước là một người thế nào nhỉ, cậu ấy khác hoàn toàn với con người trầm lặng và điềm tĩnh như Khánh. Phước luôn nổi bật với cây đàn guitar và giọng hát rất mượt của mình. Dường như trong con người cậu ấy luôn tiềm tàng một loại sức sống mãnh liệt chỉ chờ bùng nổ và trong máu cậu ấy thì luôn luôn có dư chất liều. Kiểu như Phước sắn sàng núp ở đâu đấy trên hành lang, chờ bạn đi tới và a lê hấp, khuôn mặt xinh đẹp và mái tóc dài mượt của bạn sẽ thêm phần lung linh vì những hạt kim tuyến nhỏ xíu dính cực chắc và mang những màu sắc sặc sỡ. Hoặc kiểu như một ngày trời mưa âm u, cậu ta cùng lũ bạn canh me ngắt cầu dao điện cả tầng để bọn học sinh trong lớp mừng hụt một phen. Ồ, có thể lắm chứ. Chả thế mà vài lần lên ghi chép thời khóa biểu hay lịch lao động cho lớp, thế nào tôi cũng gặp Phước ở đấy cùng thầy ở ban đao đức. Ngay khi thầy ra khỏi cửa phòng, cậu ta liền thu lại gương mặt hối lỗi của mình, cười nhăn nhở với tôi và làm khẩu hình miệng. Đại loại kiểu: "Ê Chân Ngắn, trông cậu hôm nay cao hơn một tí đấy. Ồ, tớ quên mất, cậu là Chân Ngắn mà, sao cao nổi?"
Hừm, Phước sẽ là một cậu bạn khá hay ho đây, nếu mà cậu ta không thần tượng hóa siêu đạo chích Kid và cả ngày gọi tôi là Chân Ngắn. Hmm, thì chiều cao của tôi cũng có khiêm tốn đấy và người tôi thì hơi mũm mĩm một chút xíu xiu, tôi cam đoan với bạn, là chỉ một chút xíu xiu thôi. Và dù tôi đã thử đủ mọi cách, từ chăm tập thể dục, ăn trái cây đều đặn đến uống sữa mỗi tối trước khi ngủ, nhưng cân nặng mới chỉ giảm chút chút còn chiều cao thì không khá khẩm hơn tẹo nào, vẫn cứ thấp một cách đáng thương như vậy.
Nhưng mà dù sao thì tôi cũng nói rồi đấy, ngoại trừ những việc đó thì Phước là một cậu bạn (rất) hay ho. Thế nào nhỉ, khi ở bên cậu ấy, tôi mới bộc lộ được chính con người mình. Khi mà hẹn hò với Khánh, hay ở trên lớp, tôi luôn luôn được dán cái nhãn là lớp phó lao động ngoan ngoãn và chăm chỉ, và đương nhiên là phải xuất hiện cùng những bộ quần áo rất ư là bình thường. Nhưng khi đi chung với Phước, tôi không lo ngại điều gì, thoải mái diện chiếc áo phông đầu lâu xương chéo hay chiếc quần bò rách tả tơi đậm chất đường phố, hoặc là đeo đủ thứ vòng kì quái loằng ngoằng lên cổ tay gầy nhẳng của mình. Một hình ảnh hoàn toàn khác. Tôi vẫn còn nhớ như in cái nhìn thảng thốt đầy ngạc nhiên và có chút chút thất vọng của Khánh, khi vô tình nhìn thấy tôi ăn mặc kì quái như vậy trượt ván cùng một lũ bạn kì quái không kém. Còn nếu đó là Phước á, tôi dám cá là cậu ta sẵn sàng cười nhăn nhở và nhảy vào cùng trượt ván với chúng tôi. Cậu ta can đảm hơn tôi nhiều, chí ít thì là dù khi vừa chạy bộ xong, vẫn đang mặc trên người bộ quần áo thể dục đầy mồ hôi cậu ta vẫn có thể chạy tới trước mặt một người bạn, chìa tay xin nước mà không hề mảy may lo nghĩ xem hình ảnh của mình đang tụt dốc không phanh thế nào. Được là chính mình, điều ấy luôn luôn dễ chịu mà.
***
Tôi ngồi trong thư viện thành phố, tai đeo headphone và đang đọc một cuốn sách trải nghiệm về du lịch. Tôi cũng thích "phượt" và mơ ước một ngày nào đó cũng có thể cho ra đời một cuốn sách nho nhỏ như vậy.
- Ê, mới đi Sa Pa hở?
Phước vỗ vào vai tôi và thì thầm nói. Tôi nhướn mày nhìn những hình ảnh trong facebook máy cậu ta, là những bức hình trong chuyến du lịch lên Sa Pa với hội bạn thích dịch chuyển của tôi. Tôi gật gù, rồi cười toét miệng:
- Thấy sướng không. Thèm quá đi ấy chứ!
Ai ngờ Phước chỉ nhún nhún vai:
- Ai thèm? Đây đi với hội bạn hồi hè năm kia rồi nhớ! Hóa ra Chân Ngắn cũng thích dịch chuyển cơ à? Bao giờ tớ dẫn Chân Ngắn đi chơi xa một lần nha.
Tôi tròn mắt nhìn Phước, trong khi cậu ta chỉ quăng một câu như vậy rồi thản nhiên giật lấy một bên tai nghe của tôi và bắt đầu mở sách ra đọc. "Cũng"?
- Ê này, này...
Sau đó một tuần, khi câu chuyện về những chuyến du lịch kia bắt đầu trôi vào dĩ vãng thì Phước đến nhà tôi, nói chuyện với ba mẹ tôi, rất ư là nghiêm túc và tử tế. Xong kéo tôi với một chiếc ba lô con con lên một chuyến xe. Ở đó tôi gặp hai người bạn nữa, có vẻ là một cặp.
- Ơ này, mình đi dâu đây?
- Hội An.
- Gì? Sao lại đi Hội An?
- Ơ này, bình thường chỉ có chân cậu ngắn thôi mà, sao hôm nay não cậu cũng ngắn nốt vậy? Không nhớ hôm ở thư viện tớ bảo sẽ dẫn cậu đi chơi một chuyến à? Bây giờ mình đi Hội An.
Thì ra cậu ta vẫn giữ trong lòng chuyện lời hứa đó, hừm, tôi còn tưởng cậu ta chỉ nói vu vơ thôi chứ. Môi vẽ một nụ cười rất ngọt, tôi tựa đầu vào vai Phước, mỗi niềm vui khe khẽ nảy mầm trong lòng.
Sau khi thuê phòng trọ xong, bốn người chúng tôi đi ăn. Lan và Quân khá vui tính, hòa đồng, chúng tôi nhanh chóng trở nên thân thiết hơn. Đến tối thì tách ra đi chơi riêng. Phố cổ Hội An về đêm lung linh trong những ánh đèn nhẹ nhàng tỏa ra từ những chiếc đèn lồng đủ màu sắc hai bên đường. Chúng tôi chầm chậm bước qua con phố với những mái nhà rêu phong mang đậm kiến trúc cổ xưa, hoài niệm, thơ mộng mà êm đềm. Phước lặng lẽ đi bên cạnh tôi, trầm mặc một cách khác thường. Đôi chân vẫn sải về phía trước, cậu ta đột nhiên lên tiếng:
- Ê Chân Ngắn, cậu từng thích Khánh đúng không? Và bây giờ vẫn thích, dù hai cậu đã chia tay? Đừng nói với tớ là cậu không biết Khánh là ai đấy nhé.
- Sao.