Disneyland 1972 Love the old s
[Truyện ngắn] Những miền nhớ đã thôi nức nở...

[Truyện ngắn] Những miền nhớ đã thôi nức nở...

Tác giả: Sưu Tầm

[Truyện ngắn] Những miền nhớ đã thôi nức nở...

Miền nhớ

Trang ngồi lặng yên, để mặc những hạt mưa bám đầy trên tóc, vương trai đôi bờ vai mình. Điện thoại của anh tắt máy, những mong muốn liên lạc với anh đều trôi về vô vọng. Đã ba tuần nay, kể từ sau chuyến đi cùng anh gần nhất, anh cắt đứt mọi liên lạc với cô, mà lý do, đủ để Trang hiểu.

Nếu thực sự cần quên đi, hà cớ gì, anh còn cần phải bày một chuyến đi thật xa, để vương thêm những nỗi nhớ vào lòng nhau. Biết vậy, mà Trang vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Cô vẫn nắm tay anh đi qua những miền đất xa xôi, để giờ này, buông tay trong vô vọng nhìn anh cất bước bên một người mới. Hóa ra, những ngày tháng bên nhau không đủ để anh ngoái lại, và chào cô lấy một lần.

Trang vẫn một mình loay hoay với mớ ký ức phủ đầy tên anh, những nụ cười mang tên anh, những bình minh nhờ có anh mà tỏa nắng. Thành ra cuộc sống của cô gái 21 vẫn xoay quanh một bóng hình như thế.

Giờ đây, khi ngồi trên xe bus, không còn ai quàng tay che nắng cho cô, không còn người nắm tay thật chặt, kéo cô sát bên mình những lúc xe đông đúc và cô mệt chừng muốn xỉu. Không còn những ngày đi dạo trong công viên đầy nắng, cô cười và tim rung rinh thật ngọt. Không còn những tin nhắn ấm áp quan tâm đến từ anh…

Tất cả, đã lùi xa, từ khi Trang biết tim anh không còn chỗ cho cô nữa. Căn phòng nhỏ chật chội này, ban công nhỏ xíu này không còn đón chân anh mỗi ngày. Phải rồi, chị ấy có tất cả, tiền tài và địa vị, hẳn là anh đi bên người ấy mới xứng đáng.

Ngoài kia, mưa vẫn rơi đều trên mái hiên, có trái tim vẫn hoài thổn thức.

[Truyện ngắn] Những miền nhớ đã thôi nức nở...

Vẫn là những mùa nhớ

Hôm nay, khi đi trên phố, Trang thấy người ta đăng ảnh anh trên những bìa quảng cáo to giữa ngã tư, bên cạnh là Gia Linh - ca sỹ mới nổi của ngành giải trí. Tim cô không thắt lại như mọi khi, chỉ yên lặng ngắm nhìn hình ảnh mới của anh. Đôi môi anh nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt cũng có phần lấp lánh hơn xưa.

Từ ngày anh tham gia cuộc thi giọng hát hay đó, cũng là ngày anh rời bỏ cô sinh viên mới ra trường là Trang để đến bên những người con gái mới, có tiếng tăm, có cơ hội làm anh thêm nổi tiếng. Người ta bảo, yêu một người không phải chỉ mang lại cho người ta hạnh phúc là đủ, mà còn phải để người ta sống theo cách mà người mà muốn. Ngày đó, Trang thấy mớ lý thuyết ấy thật nặng nề và chẳng có chút cơ sở nào. Giờ, mọi thứ rõ ràng hơn biết bao nhiêu.

Vậy là những ngày sau đi bên anh, Trang dần tách ra, đứng lui vào một góc khi có fan nào nhận ra anh và muốn xin chữ ký, hoặc chụp ảnh cùng. Sau đó, người ta vẫn thấy Trang và anh đi bên cạnh nhau đến quán café quen thuộc nơi anh hay hát cuối tuần. Song, lúc anh bắt đầu cất tiếng hát, lúc anh say sưa trên sân khấu với tràng vỗ tay của khán giả bên dưới, là lúc Trang rơi vào khoảng không vô cùng. Trang sợ mất anh, cảm giác mỗi ngày một lớn dần, choán lấy cả tâm trí hay len lỏi vào giấc mơ mỗi đêm. Đã hơn một lần, cô nhân viên quay ra hỏi Trang:

-Sao lúc anh Duy hát, không thấy chị vỗ tay cổ vũ bao giờ?

Trang cười, hướng ánh mắt buồn ra cửa sổ:

-Vì khi đó, anh ấy không phải của riêng chị nữa!

Ngồi sau xe anh, Trang vẫn nghe tim mình thổn thức, cảm giác xa xôi chen ngang cuộc nói chuyện của hai người. Anh vẫn say sưa khi kể về ca khúc tối nay vừa trình bày.

- Anh này!

- Gì em?

- Hay là chia tay?

Anh vờ như không nghe thấy, vẫn nói thêm về chuyến đi sắp tới của hai đứa sau đợt biểu diễn này.

Và giờ thì chẳng cần chờ đợi Trang nói thêm lần nào nữa, anh xa Trang thật. Nhanh, hệt như cơn gió chiều, thoảng qua và chỉ để lại những hoang hoải khó nói thành lời. Trang không níu kéo, cũng không cố gặng hỏi lý do, bởi khi đã muốn xa nhau thì cần chi phải cố tìm một lý do làm chi, để giày xéo lòng thêm. Cô trở về với mớ ký ức về anh, về nỗi nhớ dày thêm qua từng ngày anh không còn bên cạnh nữa. Đôi lúc tình yêu thật lạ đến và đi chẳng để người ta đủ gặng hỏi một lý do. Dù biết rõ lý do, thì cũng là khi đã xa nhau rồi.

[Truyện ngắn] Những miền nhớ đã thôi nức nở...

Giữa những miền nhớ thương

Trang vẫn đi và về giữa những mớ nhớ thương lẫn lộn. Vẫn đều đặn đi bộ ra bến bus gần nhà những sớm mùa đông chớm về trong thành phố, những bước đi chầm chậm, thầm lặng đầy nhớ nhung. Chuyến bus quen thuộc không phủ nổi tấm bụi mờ vương lên nỗi nhớ thường trực từng ngày.

Trang vẫn thường tới văn phòng sớm hơn, và bao giờ cũng chỉ đứng lên khi mọi người đã về hết cả. Những khi ngồi lại văn phòng trống, một mình, những hạt nước nặng len lén nơi khóe mi Trang lại được dịp tuôn trào. Trang không nhớ rõ mình khóc bao lần như thế, căn phòng nhỏ chỉ thấy tiếng nức nở hoài. Biết là chẳng thể quên anh nhanh như vậy, nhưng Trang vẫn mong, điều gì đó cuốn mình đi, để thôi không trông mong về anh nữa.

Hôm nay trời lành lạnh, mà khi lạnh người ta thường cô đơn biết bao, hàng ghế cuối, Trang ngồi lặng lẽ, móc khóc in hình hai người trước kia đung đưa theo nhịp xe lắc lư. Tới điểm dừng, Trang bấm đèn và bước xuống nhanh cùng dòng người bắt đầu đông hơn trước mà quên mất có tiếng gọi phía sau, chiếc móc khóa tình yêu đã rơi lại từ lúc nào và đang nằm trên tay một người lạ.

Văn phòng công ty vắng vẻ, Trang ngồi lặng lẽ xếp lại đống giấy tờ từ hôm trước, rồi mới sực nhớ móc chìa khóa đã không cánh mà bay. Sững người. Chiếc móc khóa ấy cô và anh đã từng nâng niu biết bao, kỷ niệm ngày một năm quen nhau. Cô không ngừng tự trách mình, sao có thể để rơi mất món đồ quý giá nhường ấy. Cả ngày dài trôi qua trong nỗi buồn mênh mang không sao cứu vớt nổi. Tan làm, Trang bước chầm chậm qua ô cửa, bấm thang máy và uể oải ra về. Từ ngày chia tay anh, cô cứ trở nên trầm lặng như vậy, hình như tất cả niềm vui và hạnh phúc đã theo anh ra đi từ hôm ấy...

- Cô là Trang? Một giọng nói lạ ngập ngừng khiến Trang phải ngước nhìn lên.

- … Vâng.

Chàng trai trước mặt không nói gì, đưa ra móc chìa khóa in hình cô và anh có khắc tên bên dưới. Cô ngỡ ngàng, niềm vui tràn ngập gương mặt vốn u sầu lúc trước.

- Anh... anh là người nhặt được sao? Cám ơn anh nhiều lắm, cám ơn anh nhiều lắm...Trang lặp đi lặp lại câu cảm ơn và đưa tay đón lấy chiếc móc khóa quen thuộc.

- Vậy để cảm ơn tôi, chúng ta uống chút gì đó được không?

Chàng trai thẳng thắn đưa ra lời đề nghị. Biết khó lòng từ chối lời đề nghị từ người đã giúp đỡ mình, Trang nhận lời. Hai người xa lạ bước song song trên vỉa hè nhỏ, gió chiều đông khẽ lướt qua mang chút hơi lạnh phả vào không khí. Quán cà phê nhỏ gần đó, nơi trước kia khi chờ anh tới đón Trang hay ngồi, nay dẫn một người hoàn toàn xa lạ tới đây.

Cô nhân viên mỉm cười chào người khách quen đã lâu không ghé, Trang gật đầu cười lại. Tầng hai. Quán vắng.

- Cám ơn anh một lần nữa, khi đã giúp tôi lưu lại được vật kỷ niệm này. Trang nhắc lại lần nữa câu cám ơn khi đã ngồi xuống chiếc ghế bên cửa sổ.

- Có gì đâu, tôi có được một cuộc nói chuyện trong một không gian ấm cúng thế này chẳng phải tốt quá hay sao. Anh cười, nén tiếng thở dài rất khẽ.

- Tôi tên Trang, 21 tuổi, còn anh?

- Cứ gọi tôi là anh đi, vì tôi hơn tuổi em, còn tên, để sau nhé. Anh cười lớn.

Trang cũng bật cười theo, vì lời giới thiệu quá ư bất ngờ.

Khi tách trà nóng đã được đặt lên bàn, những chia sẻ vụn vặt bắt đầu, từ hai người xa lạ. Những câu chuyện tưởng chừng như không thể chia sẻ nổi vì trước đó chỉ vài phút, họ chưa từng biết tới sự tồn tại của nhau cũng như chẳng có mối dây liện hệ nào giữa họ. Thế giới vốn ẩn chứa nhiều điều kỳ diệu, và phải chăng, một trong những điều kỳ diệu ấy đang hiện hữu ở đây.

- Chắc chắn đây là món đồ có nhiều kỷ niệm với em?

- Của người yêu cũ, có được coi là nhiều kỷ niệm không anh?

- Tôi biết người trong ảnh, nên tôi cũng biết, nỗi buồn nơi em dường như nhiều hơn người khác.

- Chắc anh thấy anh ấy nhiều trên TV dịp gần đây?

- Mọi thứ xung quanh tôi. Anh cười, cố nói chuyện ra chiều vui vẻ để đôi mắt cô không đượm buồn thêm nữa. Đùa em vậy, giờ anh ta là ca sĩ đang nổi, ở đâu cũng xuất hiện là lẽ thường tình, nhưng, có những chỗ, anh ta không nên xuất hiện nữa.

[Truyện ngắn] Những miền nhớ đã thôi nức nở...

Trang hiểu tâm ý đằng sau câu nói kia, cô bắt đầu chia sẻ nhiều hơn về những ngày tháng khó khăn vừa rồi, thật bất ngờ, là với một người vô cùng xa lạ. Câu chuyện dài dường như không có hồi kết, Trang trải lòng nhiều hơn về những điều đã qua, còn anh lắng nghe và nhiều phần thấu hiểu. Trang không thắc mắc về lời đề nghị của anh, vì phải chăng, nhiều khi chuyện gì cần đến sẽ đến, sự bất ngờ mang anh đến để cô trút bỏ tấm tâm tư đè nặng mình bấy lâu nay.