Thương em, cô gái trơ mình giữa mùa đông hao gầy...

Thương em, cô gái trơ mình giữa mùa đông hao gầy...

Tác giả: Sưu Tầm

Thương em, cô gái trơ mình giữa mùa đông hao gầy...

Thương em, cô gái trơ mình giữa mùa đông hao gầy...

Đông đã đi quá nửa cuộc đời của mình rồi, tháng Một cũng ngậm ngùi sắp nói lời chia tay, em loay hoay mãi cũng chẳng thể tìm được chút niềm vui giữa mênh mông sóng gió của đời em. Tại sao thế cô gái?

Chiều nay nghe tin có gió mùa về, bên ô cửa sổ nhỏ đã xì xào to nhỏ của những cành cây mít già đứng khẳng khiu vươn mình trong khu vườn trụi lá.

Chốc chốc có vài con chim lạ cất tiếng hót chẳng thánh thót mà còn buồn như không dứt nổi đầu môi. Tiếng chim mẹ, chim con ríu rít đầu hè giờ chẳng còn nữa, chỉ còn lại những tiếng thở dài của mấy bác chim già cặm cụi kiếm ăn, không đủ sức bay về phương Nam tránh rét nên đành ở lại chơi vơi cùng mùa đông miền Bắc ảm đạm đến nao lòng.

Cô gái vẫn lặng lẽ ngồi may chiếc áo len bên khung cửa đã ngả màu úa tàn, em vẫn kiên trì mấy tháng nay đan cho người ấy chiếc áo chan chứa tình yêu mặn nồng nhưng áo đã gần xong mà chẳng thấy bóng dáng ấy quay về, liệu cô gái có đau lòng lắm không khi người ấy không quay trở lại mảnh đất nghèo, buồn vương vất này?

Ánh mặt trời là điều gì thật quý giá và hiếm hoi trong khí trời hanh hao gió lạnh này, ấy vậy mà một vài ngày nay ông mặt trời già rải xuống căn nhà nhỏ bên bờ sông của em những tia nắng non để tô điểm cho cảnh vật hoang tàn của mùa đông nơi em đang trú ngụ.

Thương em, cô gái trơ mình giữa mùa đông hao gầy...

Nhưng chừng đó chưa đủ để làm em vui, em vẫn lặng lẽ đứng yên ngắm nhìn dòng sông xinh đẹp đang lượn lờ trôi trong đôi mắt em. Nước hiền hoà đung đưa chảy về lòng biển mẹ bao la, nước tươi vui cuồn cuộn xiết mình khi gặp thác ghềnh, nước buồn thiu lững thững thả mình tan vào lòng sông như không muốn chia xa với dải cát dài, bờ sông rộng.

Tại sao thế em, cô gái của mùa đông?

Có phải em nhớ người đàn ông đã bỏ căn nhà nhỏ, con sông dài để rời xa vào thành phố ồn ào, náo nhiệt ấy không?

Trước đây, căn nhà gỗ của em luôn đong đầy những tiếng cười giòn tan như bọt biển, lúc bay bổng, lúc trầm ngâm lặng lẽ, cứ chiều chiều màu trắng đục của những làn khói mỏng manh nghi ngút bay về trời, tạo cho em cái cảm giác ấm cúng của hai chữ “gia đình” - nhưng giờ đây, không một làn khói, không một tiếng cười được phát ra từ căn nhà nhỏ ấy nữa.

Một cô gái mang trong mình bao tâm tư, hoài niệm như em liệu có liều thuốc niềm vui nào để mang em ra khỏi đống ủ dột của đau thương ấy không? Em nhìn kìa, vì em buồn mà dòng sông cũng buồn theo, ngôi nhà cũng dần ngả màu tro lạnh đấy em. Hãy thắp sáng niềm tin trong em, để cuộc sống trở lại những tiếng cười như ngày xưa ấy em nhé.

Hãy từ bỏ thói quen đứng một mình lúc hoàng hôn chợt xuống được không? Cứ chiều nào cũng vậy, em nhẹ nhàng khoác lên mình chiếc váy trắng đẹp mê hồn nhưng chẳng ăn khớp với khuôn mặt buồn rũ rượi chút nào. Em thi thoảng ném vài hòn đá cuội xuống lòng sông phẳng lặng để tạo ra những âm thanh “bong bong…” nghe vui tai, lạ lẫm.

Dũng cảm nhé cô gái, đừng hao buồn như mùa đông nơi đây nữa. Nó đã đủ thảm thương và buồn vương lắm rồi, em mà buồn thì nó càng tệ hơn nữa đấy.

Em hãy tin rằng, bất kể khi nào thấy trong lòng tươi vui, thì khi đó mới thấy được cảnh vật đẹp đẽ được. Người ta nói không sai mà “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”.

Thương em, cô gái trơ mình giữa mùa đông hao gầy...

Mùa đông hao gầy đứng trơ trọi trong gió, em bơ vơ lẻ loi giữa khoảng không trống rỗng của cuộc đời đầy trôi nổi và bấp bênh. Hãy quên người ấy, bởi họ sẽ không quay trở lại đâu em.

Buồn làm chi, khóc làm chi

Bởi một khi người ta bỏ đi

Sẽ chẳng quay lại đâu

Vì đang vui bên duyên mới

Mạnh mẽ lên em, cô gái của tôi ơi

Rồi ngày mai bầu trời sẽ sáng

Em sẽ tìm được hạnh phúc của riêng mình.