Những chiều cuối tuần không anh...
Những chiều cuối tuần không anh...
Có những ngày dài lê thê, ướt át phủ đầy lên đôi mắt sự mệt mỏi, chênh vênh, chỉ mong ngày cuối tuần đến thật nhanh và trôi qua thật khẽ để được nắm tay ai đó bước đi dưới cơn mưa chiều đủng đỉnh. Ừ, đó là những chiều cuối tuần không có nắng, bầu trời đặc quánh lại một màu xám chồng chất lên nhau, dù nắng có muốn duỗi mình ra cũng không đủ sức đâm xuyên qua lớp lớp đó được. Nắng yếu ớt, mỏng manh lẩn trốn nằm im lìm... Có phải nắng cô đơn giữa những nhịp thở của thiên nhiên quá đỗi rộng lớn. Bỗng chốc em nghĩ đến những ngày cuối tuần không anh trong tiết trời ẩm ương như thế này. Chiều không nắng. Không mưa. Không anh... Giữa chồng chềnh những nhớ thương gói buộc vào trong trái tim cuối mùa...
Những chiều cuối tuần không anh...
Là những chiều khoảng trời sâu hun hút phủ đầy trong mắt em nỗi nhớ về ai đó, có chăng như người uống rượu chếnh choáng với hơi men chưa đủ say. Cảm giác thật khó chịu, bức bối, và con tim thì cứ ương ngạnh đòi chạy nhảy. Không anh, con phố vẫn nằm im thin thít trong sự huyên náo của xe cộ bon chen nhau. Và hình như ai đó cũng có một nơi để tìm về, tìm đến anh à. Một bữa cơm bên gia đình ấm áp, rộn rã tiếng cười con trẻ. Một cái nắm tay vội vàng nhưng rất đỗi dịu dàng. Và một sự chờ đợi rằng ai đó sẽ bất ngờ hẹn em ở chỗ cũ, nhưng không anh à...
Những chiều cuối tuần không anh...
Có thể trời sẽ có nắng, rất nhẹ, rất mỏng manh chỉ kịp đâm xuyên ngang qua trên chùm hoa sữa nở muộn từ đêm hôm qua khiến cho mùi hương len lỏi vào sâu trong nỗi nhớ làm kí ức cứ mon men tìm về. Trời đã vào thu từ lâu rồi anh à, tháng Chín sắp đi qua khi yêu thương mùa xưa cũ còn phảng phất đâu đây. Đừng đánh thức hương hoa sữa nhé, vì nó nhẹ nhàng nhưng nhức nhối lắm. Lại một chiều cuối tuần vắng anh, buồn tênh như thế đấy...
Những chiều cuối tuần không anh...
Em chẳng thèm một cơn mưa vội vã khi đang lang thang một mình trên đường, vì mưa vội, không ai nhắc em chạy nhanh lên kẻo ướt. Chiếc ô tím ướt nhẹp giữa trời chiều nhuộm ngàn nỗi nhớ về những ngày bên anh cuối tuần. Hai đứa vẫn lặng lẽ bên nhau, nhìn từng hạt mưa bé tí xíu rơi nghiêng qua vai cô bé đứng dưới gốc cây chờ ai đón về.
Những chiều cuối tuần không anh...
Tưởng chừng như thời gian không kịp nhích thêm một tích tắc nào nữa, chiếc đồng hồ cũng ngang bướng nằm im lìm; nhưng không thực ra nó vẫn chạy đều đều, chỉ trái tim em đứng lại không buồn đập nhịp yêu thương. Anh bảo anh sẽ về mà, nhưng cuối tuần em cứ đợi mãi. Nắng tắt, hoàng hôn loang đổ xuống thành phố sự hối hả, tất bật và cả những trái tim đi lạc, như em...
Những chiều cuối tuần không anh, dài thật dài như thế đó, mùa vẫn trôi đi mải miết nhưng nỗi nhớ cứ quẩn quanh giăng mắc kín cả lối về. Anh đừng hứa hẹn rằng ngày nào cũng dẫn em đi lang thang đâu đó nhé, chỉ cần chiều cuối tuần anh đừng bỏ mặc em loay hoay một mình... Được không anh?