pacman, rainbows, and roller s
Nhớ là để một ngày em muốn quên đi...

Nhớ là để một ngày em muốn quên đi...

Tác giả: Sưu Tầm

Nhớ là để một ngày em muốn quên đi...

Chiều nay, Sài Gòn mưa bất chợt.

Cơn mưa đầu hạ, những tưởng hàng lá non phủ đầy bụi của mùa gió cũ sẽ thôi nặng trĩu. Nhưng không, cây chưa kịp căng mình đón chút tinh khôi thì trời đã ráo hoảnh. Nắng lên vàng óng, chỉ vài chập đã chẳng còn tí vết mưa.

Nhớ là để một ngày em muốn quên đi...

Mưa đầu hạ, là người lạ ghé vào đời ta trong những ngày hanh hao nắng đổ, hay lại là một người quen bỗng chợt đến thăm mà ta chưa kịp nhớ. Lạ - quen, đôi khi chẳng còn ranh giới, như cái đường biên mờ nhạt giữa nhớ nhớ - quên quên, giữa yêu đương và vụn vỡ. Như giữa những điều lạ, ta thường tìm một chút quen.

Giữa những ngày nắng đổ du miên, ta lại chênh chao đợi chờ tiếng mưa mùa hạ.Người ta nhớ, để đến một lúc nào đó muốn quên đi, nhưng đôi lúc có những niềm thương tưởng chừng đã quên đi từ lâu lắm lại hiện về vẹn nguyên, chẳng hề sứt mẻ. Và nếu những vụn vỡ được vẽ nên bởi tình yêu, thì tình yêu lại được đắp bồi trên những điều vỡ vụn. Trời mênh mông, vậy mà những nghịch lý cứ chất chồng lại chất chồng. Đường muôn ngả, vậy mà giữa vạn trùng lối rẽ, anh và em lại chọn gặp nhau…

Nhớ là để một ngày em muốn quên đi...

Em chẳng thể nào lý giải được, tại sao giữa triệu người vạn kiếp, em và anh lại bước vào cuộc đời nhau, tự nhiên như nắng trời mùa hạ và chọn yêu nhau, chợt như mưa đến đầu mùa. Như những người đi dưới mưa chỉ nhìn thấy cơn mưa, những kẻ yêu nhau vẫn mải miết, đam mê trong khoảng trời nhỏ hẹp mà tưởng như tình rộng chừng thế giới. Em yêu anh, ngỡ ngàng như con nắng vô tình gặp chút mưa bay, tưởng như ánh cầu vồng sặc sỡ đã là điểm tận cùng của hạnh phúc. Thế nên, em cứ an nhiên bên anh, ngây ngô đến mức ngỡ nhau là cả một đời mà chẳng hề hay biết, chuyến xe của chúng mình vốn chẳng cùng điểm đến. Nắng và mưa, rốt cục chỉ thể trùng phùng trong chút ngắn ngủi mà thôi.

Gói tình khăn áo đi hoang, trả lại em con nắng hanh hao đằng đẵng. Em nghe nắng rớt, đôi lúc còn nặng hơn mưa. Nắng xuyên qua khóm cây, em thấy nắng nghiêng mình tí tách rồi nhảy nhót chẳng kém gì những ngày mây vần vũ. Ra là, nắng cũng đẹp, cũng óng ánh sắc màu chẳng kém cầu vồng trong buổi chiều mưa ghé lại. Vậy mà, em còn tiếc gì một chút mưa hạ đầy vơi?

Những ngày đầu hạ, có cơn mưa chợt đến rồi đi trong khoảnh khắc. Và em cũng chỉ chợt nhớ, chợt buồn, rồi chợt quên anh trong vài nhịp thở mà thôi...

Lạc An