Người mới sẽ giúp em quên được anh, nhưng hiện giờ em vẫn cứ nhớ anh đã...
Người mới sẽ giúp em quên được anh, nhưng hiện giờ em vẫn cứ nhớ anh đã...
Em có một thói quen đó là chuyện vui thì mau quên còn chuyện buồn thì nhớ kĩ. Và đặc biệt là những chuyện liên quan đến tình cảm thì em lại càng khắc sâu vào trí nhớ của mình hơn...
Mọi người vẫn thường hay nói đừng cố quên, càng cố quên thì sẽ càng nhớ. Cứ buông xuôi theo tự nhiên đi, cứ nhớ đi, đến khi nỗi nhớ bội thực thì chúng ta không còn nhớ nữa...
Nỗi nhớ nhung có thể khiến cho một con người trở nên điên dại. Trong tình yêu, ai cũng chỉ là những kẻ điên vì yêu...
Nỗi nhớ về mùi hương của họ, nỗi nhớ về ánh mắt, nụ cười, nỗi nhớ về cái ôm ấm áp, hay nỗi nhớ về giọng nói quen thuộc của họ. HỌ là người mà mình dành tình cảm yêu thương, HỌ là người mà ta bất chấp đánh đổi tất cả...
Vậy khi mất đi một người mà ta coi là tất cả thì nỗi nhớ dành cho họ lại càng dâng cao hơn, dữ dội hơn và như muốn nổ tung...
Nỗi nhớ dành cho người cũ có lẽ là nỗi nhớ đáng thương nhất. "Đã từng" cũng là cụm từ nghe đau lòng nhất. Có lẽ không ai trong chúng ta dễ dàng buông bỏ một thứ gì đó mà chúng ta xem như báu vật đúng không? Huống hồ chi đây lại là một người mà chúng ta trao trọn tình cảm thương yêu...
Vẫn có những lúc em cố gắng để không nghĩ về anh, cố gắng không nhớ đến hình ảnh của anh, cố gắng gạt bỏ anh ra khỏi tâm trí. Nhưng hầu như mọi thứ đều chống cự lại em. Càng cố quên anh thì em lại càng nhớ, càng cố gạt bỏ anh ra khỏi tâm trí thì lại càng khắc sâu hơn...
Mọi nổ lực của em hầu như không được công nhận, em thất bại trong việc quên đi người yêu cũ. Có người an ủi em rằng "thời gian và người mới sẽ giúp em quên được anh". Nhưng em thấy, thời gian đã không giúp được gì. Khi ngày này qua tháng nọ em vẫn nhớ về anh đấy thôi...
Là do em nặng tình hay là vì em cố chấp? Hay nỗi nhớ về anh em gọi là "một thói quen khó bỏ"? Nặng tình nên níu kéo quá khứ, cố chấp để thoả mãn bản thân, hay đã là một thói quen nên không dễ dàng buông bỏ?
Em mặc kệ số phận, em cứ nhớ anh, em cứ nghĩ về anh, em cứ làm những gì thuận theo tự nhiên.
Rồi cũng có lúc em chợt không nghĩ về anh nữa, thoáng một phút giây em ngừng nhớ về anh. Hình ảnh về anh bắt đầu ít xuất hiện, em dần dần không còn suy nghĩ về anh...
Em bắt đầu để mắt đến một anh chàng khác, em chú ý nhiều hơn đến ngoại hình của mình, em hứng thú với một môn học năng khiếu, hay em dành thời gian cho bất cứ việc gì khác mà không phải là anh...
Rồi đến một ngày em nhẹ nhàng nói lời tạm biệt với hình ảnh của anh trong tim và khối óc của mình. Đến lúc em bắt đầu quan tâm nhiều hơn về một mối quan hệ khác, và em dần hiểu ra rằng người mới sẽ giúp em quên được anh...
Khi chúng ta mở lòng, chia sẻ tình cảm với một người này thì chúng ta sẽ quên đi hình bóng của một người khác, dù cho người đó đã từng là tất cả đối với chúng ta...
Nhưng chúng ta hãy là những người trưởng thành khi yêu, hiểu được bản thân mình cần gì, không vội vã ngã vào vỏng tay của người khác, để làm cho người mới buồn mà chúng ta cũng chẳng vui...
Em đã quên được một người, người mà em từng xem là tất cả, sau một thời gian dài đầy nhớ thương...
Gửi anh - chàng trai đầy nhung nhớ...
Phương Anh