Mimosa và những cung đường đầy nắng

Mimosa và những cung đường đầy nắng

Tác giả: Sưu Tầm

Mimosa và những cung đường đầy nắng

..

Em bắt nhịp thói quen cũ trong căn gác nhỏ nhà tôi. Chiều lên giảng đường về, em hay thích đứng cạnh ô cửa duy nhất trong căn gác nhỏ ngập ánh đèn ấm áp, nhâm nhi ly cafe tôi pha sẵn, nghe Hồng Nhung hát Trịnh và...hướng mắt chăm chăm ra con đường trồng dọc rất nhiều mimosa ấy. Tôi bất giác thấy sợ. Bóng dáng ấy của mẹ cách đây nhiều năm trước luôn gợi nhắc đến sự chia lìa, gia đình tôi đã tan đàn xẻ nghé vì cái thứ cha gọi là tình yêu với một người đàn bà khác, để mặc mẹ tôi vật lộn với khổ đau và chị em tôi bơ vơ, lạc lõng.

Mimosa và những cung đường đầy nắng

Những lúc thấy em như vậy và ý nghĩ đó mới nhen lên trong trí óc, tôi thường ôm chầm em từ phía sau với cái tâm thế của một đứa trẻ vừa giành giật được đồ chơi của người khác và ngay lập tức lo sợ nó sẽ không còn là của mình. Thực sự nó hơi nực cười nhưng không dưới một lần tôi thấy mình như vậy. Chợt nhận ra dù có trưởng thành và từng trải cách mấy thì trước tình yêu, mình vẫn là một đứa trẻ ngây dại không hơn, không kém với tình yêu của chính bản thân mình.

Dường như em luôn cảm thấy nỗi lo sợ của tôi và thường biết cách thu mình vào bé bỏng để tôi vỗ về. Tôi có thể đoán ra vì khách quan mà nói trong nhiều mối quan hệ, em là một cô gái bản lĩnh. Phải, bản lĩnh và cá tính vô cùng. Những người con gái như em, tôi biết nhiều, đồng nghiệp của tôi phần nhiều như thế nhưng tôi không gắn bó cùng ai. Họ có đủ cả, nhan sắc, sự nghiệp, sự từng trải và hiểu thấu...vấn đề nằm ở nơi tôi, dù cùng song hành nhưng tôi lại khôn thể nắm bắt họ, đã không dưới một lần tình cản tan vỡ theo cách đó. Chỉ có em là người duy nhất cho tôi cảm giác an toàn, có thể gắn bó bền chặt. Thật lạ! Một người đàn ông tìm cảm giác an toàn trong vòng tay người phụ nữ mình yêu. Tình yêu vẫn luôn là những điều lạ kì được tạo hoá sắp đặt, tôi đã thôi tìm lí do cho những điều kì lạ đó.

Cuộc đời gió giông cho tôi cái vẻ ngoài từng trải và ương ngạnh nhưng cả một quãng tuổi thơ rất dài đã khứa trong tim tôi một rãnh sâu không gì bù đắp nổi. Tôi vẫn luôn luôn yếu mềm và sợ hãi như đứa trẻ trong thế giới của riêng mình. Nỗi sợ hãi đó cả mẹ tôi, cả chị tôi đều không thể khỏa lấp dù có cố gắng cách mấy đi chăng nữa. Sao có thể, chính họ cũng như tôi, luôn gồng mình che đi nỗi sợ hãi ẩn sâu để an ủi người bên cạnh: Đừng sợ! Một câu nói vô tác dụng khi chính họ chẳng thể xoá đi nỗi sợ hãi của chính bản thân mình.

Duy nhất chỉ có em xoá được nỗi sợ hãi trong tôi. Có lẽ em can đảm hơn tôi tưởng tượng. Hoặc chăng tuổi đôi mươi em may mắn không để bất cứ nỗi sợ hãi nào xâm chiếm quá lâu nơi mình nên cái cách em nói tôi: Đừng sợ! cũng tự nhiên thuyết phục hơn rất nhiều. Và quan trọng hơn, tôi yêu em, vậy mà...Đúng thật người ta thường chỉ nhận ra sự quan trọng của một người khi người đó, bằng cách này hay cách khác không còn bên ta nữa.

Bao năm lang bạt, Đà Lạt vẫn là chốn ẩn mình mỗi khi lòng nổi gió giông. Ấy vậy mà giờ đây, tôi chẳng thể tìm thấy chút bình yên trên những cung đường đầy mimosa và nắng gió. Một con tim hẫng hụt, những giận hờn chẳng đáng có ở một mối tình như tôi và em đang có.

Gió vẫn reo vui, mimosa vẫn vàng đượm ươm màu nắng, tôi chỉ thấy trong những hình ảnh đó rất nhiều kỉ niệm của em. Và buồn. Và nhớ...

Tôi đi công tác luôn, những ngày em phải tự pha cafe trong căn gác nhỏ, nghe Trịnh một mình, bất giác cười buồn cứ thế dày lên trong đợt công tác ấy. Một tuần, rồi hai tuần, có khi hơn tháng trời tôi xa em, xa Đà Lạt, không kịp chỉ em thấy màu mimosa mới chớm trong mùa ấy. Tôi lên bản sâu, điện thoại phải cả chạy xe, cả đi bộ xuống rất xa mới có thể bắt sóng. Em hiểu tôi lắm, không trách cứ gì. Cái hôm tôi chính thức kết thúc đợt công tác triền miên ấy và trở về Đà Lạt, màu mimosa đã vàng rợp con đường dẫn vào căn nhà nhỏ. Em ôm tôi và bất chợt khóc nấc. Thì ra những ngày dài nhớ nhung cũng có thể khiến cho một con tim đầy can đảm trở nên mềm yếu. Tôi thấy tim mình run lên trong vòng tay ôm ấm áp. Thì ra, là tình yêu...

Tôi hẹn em một buổi picnic trong thung lũng. Chốn ấy em vẫn thường tung tăng cùng đám bạn những ngày tôi vắng Đà Lạt. Em cười rất ngọt khi đó là buổi hẹn hò sau gần nửa năm trời. Vậy mà sáng hôm ấy, tôi lại nhận lịch chạy sự kiện dưới Sài Gòn, cùng xuất phát với một nữ đồng nghiệp khác. Tôi gọi cho em, giọng nói vẫn rất nhẹ ở bên kia đường dây nhưng tôi biết, em đang buồn lắm.

Đồng nghiệp hẹn tôi 9h sáng ở khu Trung tâm thành phố. Tôi không phải người nắm lịch cụ thể nên không thắc mắc gì. Ai dè phải chờ, cô ấy ngồi lì trong tiệm làm tóc hơn hai tiếng đồng hồ, tôi không nghĩ công việc làm đẹp của phụ nữ tốn nhiều thời gian như vậy. Chẳng biết làm sao, cô ấy là phóng viên lên hình trong sự kiện sắp tới, tôi đành chờ, vừa hối hận khi không hỏi rõ để lỡ buổi hẹn cùng em. Tôi đã nói tôi sẽ khởi hành ngay sau lúc gọi điện cho em, thành thử tôi vô tình dối trá. Buổi hẹn không chỉ có riêng em mong ngóng rất lâu rồi.

Cuối cùng cũng xong, tôi nén lòng để bật ra một nụ cười nhẹ nhõm khi đón đồng nghiệp trên chiếc Vespa màu sữa. Một bóng hình quen thuộc trên chiếc xe màu đỏ tiến lại gần, là em. Tôi bối rối không biết nên làm sao khi đối mặt cùng em trong khi sau xe tôi, một nàng phóng viên đẹp sắc sảo, cười duyên dáng quá ư tình tứ. Mắt em hơi cụp và phóng xe vụt đi, tôi thấy tim mình nhói nhưng không biết làm sao. Điện thoại của sếp vừa kịp đến:

- Đã khởi hành chưa?

Kết thúc công việc vừa xong, tôi điện thoại liên tục cho em, không có người bắt máy. Tức tốc trở về Đà Lạt trên chuyến bay gần nhất, lục tung mọi ngóc nghách quen thuộc để tìm em, cũng không có tung tích gì. Đợt thi học kì vừa kết thúc, mấy cô bạn thấy tôi hỏi thăm, nói em về Huế rồi, không nói năng hay nhắn nhủ điều chi, lỡ luôn cả buổi liên hoan chia tay cùng lớp.

Mimosa và những cung đường đầy nắng

Đúng một tháng trở về Đà Lạt sau đợt công tác, đúng một tháng em về Huế và xa tôi, tôi nghe nỗi nhớ không còn trôi tuột như gió thoảng mà đọng thành hạt, những sớm Đà Lạt nhiều mưa lạnh lẽo lạ thường hay những đêm không ngủ được, nhiệt độ xuống thấp mà lồng ngực tôi nóng ran lên, bồn chồn không yên được.

Tôi quyết chí về Huế tìm em, không thể tiếp tục những tháng ngày lờ lững trôi vô định, mỏi mệt, chán chường. Bỗng nhớ câu thơ của Cao Cẩm Vân trong một chiều nhạt nắng:

"Mimosa vàng trong chiều rất xanh

Đà Lạt buồn không khi em một mình

Cuối con đường về bước chân lặng lẽ

Anh về đâu cuối cuộc hành trình?"

Đà Lạt những ngày này buồn lắm chứ, buồn héo hắt tim gan, một gã trai không ưa sướt mướt bỗng rơi vài cái chuỗi xúc cảm ẩm ương không tả xiết. Phải di thôi, phải tìm em cho ra, những tháng ngày Bình yên ấy...

Vé tàu đã được đặt sẵn, tôi vẫn pha hai cafe trong căn gác nhỏ, cho một người, tôi đợi. Sắp hết mùa mimosa rồi, em Cần thấy kịp trước lúc những bông mimosa nhạt màu rồi mất hết. Đã không kịp nắm tay em khi mùa mimosa mới chớm thì nhất định phải kịp cùng em thấy những nhành hoa cuối cùng. Một khoảnh khắc mà tôi nhất định phải nắm bắt, nhất định!

Tôi rời nhà lúc sương còn chưa tan hết, cái lạnh như ngành mũi kim chích lên da những vệt nhói buốt. Màu mimosa trước cổng mờ nhoà trong sương sớm, hương cafe vương vất đâu đây, tôi thấy lạ và dụi mắt lần nữa. Bóng em tiến dần lên con dốc đầy mimosa ngập trong sương sớm, và mỉm cười. Tôi lại đón em như cái sớm cách đây ba năm trước, hờn giận nào rồi cũng sẽ qua, miễn tim còn muốn yêu, thật nhiều...