Lặng lẽ thở dài, lặng lẽ chia phôi...
Lặng lẽ thở dài, lặng lẽ chia phôi...
Em!
Anh muốn nói với em nhiều điều. À mà có lẽ em sẽ không bao giờ để ý đến những lời anh nói đâu. Vì em còn cả thế giới của em mà. Cô gái của anh- em xinh xắn, thân thiện, giỏi giang. Nhiều người quan tâm đến em, trong đó có anh. Anh thương em thật lòng, quan tâm em bằng tất cả những gì có thể. Nhưng có lẽ chúng ta không có duyên, hoặc do anh chưa tốt,chưa xứng với em, nên là...nên là.. chỉ có anh đang đơn phương nhớ em thôi. Em thương yêu, tình cảm vun vén từ một phía luôn là điều quá sức. Vậy nên, anh sẽ dừng lại ở đây thôi. Anh cũng biết mệt mỏi là gì mà... Chắc em cũng thấy khó chịu vì anh đúng không? Vậy thôi em nhé!! Anh mong em luôn hạnh phúc. Yêu em....
Anh!
Em chỉ muốn nói là: 'Em nhớ anh!'. Lúc này anh đang làm gì? Anh có khỏe không? Mỗi ngày trong đầu em luôn có hàng trăm câu hỏi, em luôn nhớ về anh. Ngày đó em quá tự tin trong thế giới của mình, em dễ dàng cười nói với mọi người xung quanh em, trừ anh ra. Em đã không tôn trọng tình cảm của anh. Chắc sự im lặng của em đã khiến anh đau lòng rất nhiều đúng không anh?...Đến cái lúc mà em nhận ra, người thương em sau cuối là anh, chứ không phải những chàng trai luôn tươi cười với em kia. Người luôn nghĩ cho em, là anh, chứ không phải ai khác...thì hình như đã muộn anh à. Anh đã có cô ấy bên cạnh. Người con gái đó chắc không lạnh lùng như em đúng không? Cô ấy chắc chắn tốt hơn em rất nhiều, làm anh hạnh phúc hơn em rất nhiều... Đã có lúc em muốn đến bên anh, ôm anh và nói với anh rằng: ' Em yêu anh'. Nhưng duyên số thật là cái gì đó quá khó hiểu anh à. Lúc em nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của anh khi anh bên cô ấy, em đã nhận ra rằng: mình không là gì nữa cả!. Bàn chân em chẳng thế bước đến bên anh được nữa..
Em vẫn ở đây, im lặng và im lặng...
Thời gian cứ dần trôi. Nhưng mọi chuyện đối với em như vừa mới ngày hôm qua vậy.
Đã có lúc tưởng chừng như em đã yêu thương được người khác, không phải anh. Nhưng trớ trêu thay, em lại là anh của ngày xưa. Giờ thì em đã hiểu cảm giác thương nhớ ai đó mà không được đáp lại là như thế nào rồi. Em thấy buồn cười quá, cười ra nước mắt anh ạ!
Gặp anh, em cũng chỉ biết im lặng nhìn anh. Anh nói: "Em gầy đi nhiều quá, nhưng vẫn xinh. Như thế này mà vẫn chưa có ai à? Anh không tin đâu nhé!". Rồi anh cười, ánh mắt anh rực sáng, chứ không buồn như ngày xưa khi anh chờ đợi em.
Em trả lời: "Em đợi anh cưới rồi em mới lấy chồng". Em gượng cười. Em không thể nói được rằng: ' Anh mới là người em yêu thương nhất đời'
Em chưa bao giờ là một người con gái tốt cả. Em còn quá nhiều thứ phải học, nhất là học cách yêu thương ai đó chân thành.
Xót xa nhất, có lẽ là gặp đúng người mà sai thời điểm... Sai lầm nhất, có lẽ là không nhận ra tình cảm của người khác..
Vậy nên, thương nhau lại đành để đó!!