Old school Easter eggs.
Giữa chúng ta, là duyên số hay chỉ là sự nhầm lẫn?

Giữa chúng ta, là duyên số hay chỉ là sự nhầm lẫn?

Tác giả: Sưu Tầm

Giữa chúng ta, là duyên số hay chỉ là sự nhầm lẫn?

Chúng ta gặp nhau trong cuộc đời này, có người đã nói đó là một cái duyên rất lớn, mà còn ở bên cạnh nhau được, hiểu và làm cho nhau vui được thì đó là điều may mắn nhất trong đời. Nhưng tại sao, trong niềm vui người khác mang lại cho mình, tôi thấy gờn gợn sợ hãi, một nỗi sợ rất mơ hồ, mỏng manh đấy, mà có thể làm tôi suy nghĩ cả đêm được đấy, có lẽ chưa đủ tin yêu nên mới sợ, chưa đủ bình tĩnh để biết chuyện gì đang xảy ra với mình, có lẽ...

Tại sao chúng ta cứ phải lớn lên, cứ phải thay đổi, đôi lúc tôi tự hỏi giá như cứ mãi ngây thơ bên cạnh nhau như ngày đầu thân thiết, thì mọi chuyện đã ko đi quá xa, đã không khiến người trong cuộc phải mệt mỏi, phải suy nghĩ...

Chúng ta là ai, là gì của nhau, tại sao không thể là bạn, không thể bình tĩnh, không thể chỉ vui vẻ nói cười chẳng lo lắng... Đôi lúc, trong đáy mắt người đối diện đã có cái gì đó lấn cấn những điều không thật, cảm giác như là sự dối trá, những cái ấy mỏng mảnh như một tia sáng nhỏ nhoi thôi nhưng khi vô tình bắt được nó lại se sắt len vào lòng tôi những cảm giác vô cùng lạnh lẽo, nó khiến tôi chựng lại im lặng và tự hỏi... mình đang sai, đang ngốc nghếch về điều gì đó đúng không?

Giữa chúng ta, là duyên số hay chỉ là sự nhầm lẫn?

Khi không gặp nhau, tôi đã nhớ, nhớ rất nhiều, mongrất nhiều. Nhớ mong ấy khiến mình thấy bản thân thật tội nghiệp vì đã rơi vào trạng thái như thế, tại sao cứ phải gò mình cho vừa vặn với những mối quan hệ bên ngoài như ai cũng nghĩ rất tốt đẹp, và rồi tự mình đi tìm kiếm những cái khắc khoải mênh mông trong lòng, càng tìm càng rộng, càng mù mịt, càng cô đơn...

Trước khi gặp lại, tôi đã vui, đã lo lắng, đã hồi hộp,... nhưng tại sao lúc gặp rồi, mọi thứ vội vã đến vậy. Vội vã đến, vội vã đi, vội vã đến độ tôi thật sự chưa xác định được mình đang làm gì, đang nghĩ gì và đã sai những gì... Tôi sợ, sợ những điều chóng vánh, chớp nhoáng, và càng sợ hơn nếu đó là những mối quan hệ, những cảm giác con người mang lại cho nhau. Đến lúc này, tôi mới nhận ra, có lẽ đợi chờ và mong nhớ, nó khổ sở, nó cô đơn và lạnh lẽo, nhưng nó không quá khó chịu như cảm giác bây giờ, mọi thứ đều mơ hồ mông lung, tôi không biết mình đang đợi hay muốn gì, cũng chẳng dám mơ mộng về những thứ gọi là tương lai, những lời nói, những hình ảnh đã qua cứ xoay tròn và xoáy vào tôi những cảm giác không biết gọi là gì, nó mạnh mẽ mà cũng u uất đến sợ, bởi vì tôi muốn bên cạnh những điều đó, nhưng tôi sợ nó không có thật, sợ cái tạo ra nó chỉ là tính ham vui của con người.

Người con gái luôn phải suy nghĩ nhiều hơn, có lẽ đúng. Tôi đã nghĩ rất nhiều, chúng ta có duyên hay là có nợ, sự gặp gỡ đó là duyên số hay là nhầm lẫn...?

Trong mỗi người, luôn có những điều chúng ta trân quý và ao ước ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy, đôi lúc nghĩ lại tôi vẫn mỉm cười vì những điều quá đẹp đi ngang qua khiến tôi sững sờ và ngẩn ngơ không chỉ trong giây lát. Nhưng khi chúng ta nhận ra thứ mình đang mong ước có được lại khác hoàn toàn với những thứ từng khiến mình ngẩn ngơ đó, chúng ta bắt đầu cố gắng vun đắp cho những điều ta nghĩ là thân thiết, là gần gũi, là thân thuộc với mình hơn. Nhưng có những sự lựa chọn trong đời mà chỉ có thể chọn một, vậy thì đừng cố chọn hai,... ai là quan trọng nhất, hãy xác định điều đó rồi dứt khoát, đừng để những thứ vô tình lưu lại trên nét mặt, câu nói, thậm chí một hình ảnh vô tình thoáng qua trên màn hình điện thoại làm người khác thấy chênh vênh, thấy niềm tin chao đi và chẳng biết bao giờ mới lấy lại được thăng bằng. Con người vốn tham lam, nhưng đừng để sự tham lam ấy trở nên quá ích kỷ, đừng vì mình muốn cả hai mà làm tổn thương người khác. Họ không rảnh, không thiếu những người tốt với họ, quan tâm họ chân thành hơn chúng ta,... chỉ được chọn một, và hãy chọn điều gì cần nhất, nếu bên cạnh những điều đẹp đẽ kia có thể khiến chúng ta vui hơn thì cứ chọn, chỉ là đau khổ, nhưng nó dứt khoát, không ai trách ai được... và đã chọn thì đừng hối hận, thế thôi.

Giữa chúng ta, là duyên số hay chỉ là sự nhầm lẫn?

Chúng ta thường nhầm lẫn, những sự nhầm lẫn có lẽ cuối cùng đến một ngày nào đó, đều có thể được nhận ra, nhưng đôi lúc chúng ta nhận ra muộn quá... Tôi không nhầm lẫn tình cảm của mình, cũng chẳng hối hận vì đã từng dứt khoát dù đã làm tổn thương người khác, một người tốt với tôi hơn tất cả... Nhưng bây giờ, khi sự không rõ ràng với người tôi đặt vào họ thật nhiều điều, sự không rõ ràng, không chân thật, cũng chẳng quan tâm bằng tất cả những gì họ có của họ xảy ra với tôi,... tôi tự hỏi mình có phải đã nhầm lẫn khi khích lệ bản thân cố gắng và chân thật quá nhiều, và lần này tôi có dứt khoát được, dứt khoát làm tổn thương chính mình thêm một lần nữa,...

Trong những ngày tháng một mình chờ đợi những điều xa xôi, tôi đã làm được cái việc mình thích từ lâu là đi xe một mình quanh hồ Tây, cứ đi và đi, trọn một vòng cho đến khi quay lại được điểm bắt đầu thì thôi. Dù đã đi nhiều lần nhưng đó là lần đầu tiên một mình đi trọn cả vòng, cứ nghĩ rằng tôi chỉ có thể đi một mình đến thế là xa nhất, nhưng bây giờ tôi nhận ra mình có thể đi xa, đi vững hơn cũng chỉ một mình. Có lẽ nhận ra được điều đó là tôi đang lớn lên, có lẽ ánh chiều đỏ ối lấp lánh phản chiếu trên mặt hồ hôm ấy, mặt hồ mênh mông lảng bảng sương khói và cái sự một mình nhẹ nhàng như mơ, như gió, như một con sóng ấy, dù cô quạnh nhưng tự tại, an nhiên và an tâm, an toàn hơn là cảm giác đi vào một buổi trưa nắng gắt, nói cười nhiều, ấm áp hơn nhiều nhưng lại bất an và không đủ chân thật, không đủ tĩnh lặng mà tôi trải qua vài ngày sau đó với một người, lúc ấy tôi vui, nhưng tôi thật sự muốn tôi có thể tin nhiều hơn là im lặng nhìn ảo ảnh mặt hồ rộng lớn để tự hỏi người này và mình là những gì của nhau...

Có những bản nhạc buồn, tôi nghe đi nghe lại, càng nghe càng buồn, nhưng không thể dứt ra được, vì nó làm tôi nhớ đến những điều tôi yêu thương, nghe một mình, cảm giác một mình, và biết mình đã tự làm mình buồn... Có lẽ, ngay từ đầu, nghe những điều đó,đã là một sự nhầm lẫn... chỉ là bây giờ tôi mới nhận ra.