80s toys - Atari. I still have
Đằng sau ánh mắt...

Đằng sau ánh mắt...

Tác giả: Sưu Tầm

Đằng sau ánh mắt...

Đằng sau ánh mắt...

Còn một tháng nữa là Tết, thời tiết cũng không lạnh buốt, có nắng, gió, ấm áp hơn rồi. Cái thời tiết này làm tôi mỗi lần chững lại ngắm nhìn thì chỉ muốn chạy ra ngoài mà lăn tròn trong nắng, chứ không phải ngồi trong nhà mà tay vẫn còn ôm con gấu sưởi nhiệt này nữa. Ngoài trời thì ấm mà trong nhà vẫn lạnh, chân cứ muốn rúc sâu vào đôi dép bông ấm áp thôi...

Vừa chạy đi lấy cốc trà nóng, thì thằng bạn đã kịp cho tôi cái ảnh nó vừa retouch lại trong đống ảnh cũ của cái lần chúng tôi đi Hà Giang 1 năm trước. Là ảnh của EM... Hẳn là nó biết tôi đã nhớ nhung EM đến mức nào...

Tôi, nó, và 4 trai xinh gái đẹp nữa trong một phút bốc đồng đã lôi nhau đi Hà Giang không hẹn trước, càng không cả plan. Có bao nhiêu tiền đi lôi vào ví, có bao nhiêu đồ ăn thì nhét vào balo. Định bụng sẽ đi đến đâu thì đi, thích nghỉ ở đâu thì nghỉ, chụp ảnh ở bất kỳ ngõ ngách nào có thể. Chúng tôi, lũ sinh viên năm cuối, thất nghiệp, chẳng có gì ngoài thời gian. Và chuyến đi ấy, với tôi, những kỷ niệm thu về nặng hơn rất nhiều cái ví lép xẹp lúc trước, cùng với cái balo với vài ổ bánh mỳ cùng nước đóng chai nhét vội. Bởi thế, chẳng biết bắt đầu từ đâu, kể cái gì ra ở đây, những con đường đất đá ngoằn nghèo, hay đến những con vật gặp trên đường, rồi cả những người dân bản địa,... thật cái đầu mơ màng của tôi sẽ chẳng thể nào sắp xếp hết. Có chăng khi nghĩ lại, rồi sẽ bị cuốn theo từng thứ nhỏ nhặt mất thôi, bởi rồi các câu chuyện sẽ dài ra mãi mà không có hồi kết lại...

Bởi thế, khi mở bức ảnh ấy, tôi cứ nhìn mãi vào EM mà bần thần mất dạng. Bức ảnh chẳng có gì, là ảnh chân dung của EM khi tôi cứ bắt thằng bạn kè kè theo EM, để chụp được một bức ảnh có thể rõ mặt.Mặt EM tròn vo, buồn cười nỗi là nếu để tôi mô tả thì tôi chỉ biết EM có khuôn mặt tròn, mắt tròn, mũi tròn và cái miệng cũng tròn xinh. Da EM hơi ngăm, và má EM dính chút bụi đất.Còn nhớ để chụp được bức ảnh này, lúc đó, tôi cứ gọi mãi, cho đến khi EM quay lại, có lúc EM quay lại thì không kịp bấm máy ảnh, có lúc chuẩn bị kỹ càng thì EM cứ cúi đầu mãi thôi, với cái quyển sách Dế mèn phiêu lưu ký đã nhàu. Tôi không nhớ tôi gặp EM ở đâu, vì chúng tôi cứ dừng bất định trên cung đường, chỉ nhớ ở đấy, là bãi đất rất rộng. Người dân thả trâu bò tự do kiếm ăn, EM khác biệt trong lũ trẻ con đang chơi quanh đấy, yên tĩnh và cố định.EM không lớn lắm, lũ trẻ bảo với tôi EM chỉ mới học lớp ba, còn bảo chúng tôi đừng nói chuyện với EM, EM không biết nói. EM sẽ tức giận, hoặc, EM sẽ khóc.Mà chả hiểu sao tôi cứ bị lôi cuốn, từ cái cách EM ngước lên nhìn chúng tôi thờ ơ, rồi lại cúi xuống, đến cái cách EM giở quyển sách lẫn lộn cả lên, từ trang này qua trang khác, mà vẫn không bị ồn ào chung quanh huyên náo.

Đằng sau ánh mắt...

Mặt EM tròn vo, buồn cười nỗi là nếu để tôi mô tả thì tôi chỉ biết EM có khuôn mặt tròn, mắt tròn, mũi tròn và cái miệng cũng tròn xinh. Da EM hơi ngăm, và má EM dính chút bụi đất.

Bọn tôi chụp ảnh, cây, cỏ, trâu, và lũ trẻ. Nói chuyện bằng thứ tiếng Nghệ Tĩnh mà chỉ bọn tôi mới hiểu. Cho đến khi tôi vô tình nhìn thấy EM nhìn trộm, rồi lại nhanh chóng cúi mặt, thì khi ấy, tôi bị EM hớp hồn mất rồi. EM rất thú vị. EM tò mò với mọi thứ xung quanh, vẫn bằng cách ngước mắt lên nhìn trộm và nhanh chóng cúi mặt ấy. Từ lúc lũ trẻ trông thấy chúng tôi, đến lúc em nghe được cái giọng lơ lớ mà bọn tôi nói chuyện với nhau, rồi cái cách bọn tôi nghịch ngợm theo cách chẳng giống ai, rồi cả khi tôi đến gần và chẳng ngại ngần bắt chuyện.

-Dế mèn phiêu lưu ký à, chị cũng thích quyển này lắm. Em thích nhất đoạn nào?

-....

-Em thấy Dế mèn bao giờ chưa?

-....

-Chị ơi, con bé ấy không biết đọc đâu. Nó cầm thế thôi, nó không đi học. –Một thằng bé nói với lại.

-...

Lúc đấy thì tôi mới hiểu ra một chút, rằngEM không yên tĩnh. EM tò mò với mọi thứ xung quanh EM. EM tò mò cách chơi đùa của lũ trẻ, tò mò tiếng nói, tiếng cười, tiếng la hét của bọn nó. Nhưng khi EM đã hiểu được rồi thì EM sẽ không buồn dùng đôi mắt tròn ấy mà nhìn nữa. Cái EM tò mò là con chữ từ lâu EM cứ nhìn mãi nơi quyển sách mà vẫn không hiểu. EM không hỏi được ai, chỉ có thể tự mình tìm kiếm. Nên, EM cứ nhìn mãi, nhìn mãi... Tôi tự hỏi, sẽ thật tốt biết bao nếu tôi có thể dành thời gian cho EM, dạy EM con chữ, vì có thể, nếu EM hiểu con chữ rồi, thì đôi mắt xinh đẹp của em sẽ ngắm nhìn được bao điều thú vị khác. Mà ở cái tuổi của EM, cần bay nhảy, lấm lem, vòi vĩnh với mọi thứ trên đời.

Đằng sau ánh mắt...

Lúc chụp xong bức ảnh của em thì chúng tôi lại lên đường, tiếp tục hành trình bất định của chúng tôi. Bọn tôi gọi í ới chào tạm biệt lũ trẻ, chào tạm biệt EM. Lúc lên xe, đội mũ bảo hiểm, tôi nhìn EM, EM nhìn tôi. Một lần nữa tôi được ngắm nhìn đôi mắt tròn ấy, nhưng ánh mắt EM nhìn tôi đã khác.Nó nói với tôi rằng, em biết hết đấy đừng coi thường. Và đừng viện cớ rong ruổi trốn chạy. Rốt cuộc thì người lớn như anh chị cũng chỉ thế thôi... Tôi giật mình, và giờ thì ánh mắt ấy cứ ám ảnh mãi không thôi...

Những lúc nghĩ lại như thế này, tôi tự nhủ đừng tin vào những gì mình nhìn thấy ở EM. EM có tò mò không, có khát khao con chữ không, có phải chỉ là một đứa trẻ con đúng nghĩa...? VÀ nữa là, trong lúc tôi nghĩ về EM thì EM vẫn đang sống trong thế giới của riêng mình, chẳng buồn quan tâm tới tôi. Có thể yên tĩnh mà cũng có thể không, cố định mà cũng không hẳn. Buồn cười thật đấy, tôi không thể rõ. Và giờ thì đôi mắt ấy lại nhìn tôi qua màn hình laptop bé tý này, nhưng tôi cũng không đoán được ý nghĩa gì.