Đàn bà dù yếu đuối nhưng đừng để mình lạc bước giữa chốn phù du của những xúc cảm không thật lòng...

Đàn bà dù yếu đuối nhưng đừng để mình lạc bước giữa chốn phù du của những xúc cảm không thật lòng...

Tác giả: Sưu Tầm

Đàn bà dù yếu đuối nhưng đừng để mình lạc bước giữa chốn phù du của những xúc cảm không thật lòng...

Tình yêu vốn dĩ không phải trò chơi mà khi vui có thể bắt đầu và kết thúc khi không còn hứng thú. Tình yêu giữa hai người như một sự cam kết cho gắn bó dẫu có khó khăn hay sóng gió. Có những tình yêu thật khó để bắt đầu nên người ta trân trọng, nâng niu chúng để ngọn lửa tình không bị dập tắt bởi sóng gió cuộc đời. Có những tình yêu đến nhẹ nhàng như cánh chim câu đáp khẽ trên vai ai một ngày nắng đẹp. Nhìn tình yêu bằng đôi mắt trong veo của loài chim hiền hòa cho tình trong sáng mãi, chẳng vẩn đục một chút toan tính đời thường.

Đời người ai cũng mong tình yêu một ngày đến bên ta nhẹ nhàng tựa cơn gió thu mang theo hương hoa từ cánh đồng rộng. Tình đầu hay tình thứ mấy, đàn bà vẫn mong thứ tỉnh cảm trong trẻo ấy mãi mang theo bên mình để một ngày hạnh phúc dừng trên tay. Đàn bà hay so sánh thiệt hơn nhưng khi trao cho ai trái tim mình thì mọi toan tính là vô ích. Yêu với một trái tim cuồng nhiệt, sẵn sàng vì người mình yêu mà làm tất cả, đôi khi là những điều không tưởng. Đàn bà yêu nhiều nên đau nhiều.

Lắm khi đàn bà mất đi tình yêu vì đã yêu quá nhiều, hy sinh quá lớn. Đàn ông sợ cái bên trong người đàn bà, một thứ mạnh mẽ đến khó ngờ, kiên định đến nghiệt ngã. Nó khiến đàn ông run rẩy từ sâu tận tâm hồn khi đứng trước người đàn bà với những sự mềm mại nơi thân thể hay nét mặt dịu dàng biết bao. Đàn ông đi trong lặng lẽ không một lời chào, khiến trái tim người ở lại cứ không nguôi mong chờ, loanh quanh mãi với những khuất tất trong lòng chẳng biết tỏ cùng ai.

Đàn bà dù yếu đuối nhưng đừng để mình lạc bước giữa chốn phù du của những xúc cảm không thật lòng...

Đàn bà khi yêu, cho đi không mong nhận lại. Đàn bà khi hận, khắc thấu tim gan. Đàn bà có thể tàn nhẫn, có thể lạnh lùng đến tàn độc nhưng với người họ trao trọn con tim thì một chút tổn thương cũng là không nghĩ đến. Đàn bà cả đời mong tìm người đàn ông sẽ chở che mình, dành tất cả để bên người yêu thương, là hy sinh, là chấp nhận những vết thương do đàn ông vì lầm lỗi mà khắc lên tim họ. Đàn bà yêu không oán, giận không vương.

Đàn ông ra đi, một ngày sẽ tìm lại. Đàn bà khi xưa nay đã khác, chẳng còn nồng nhiệt những âu yếm, chỉ chào nhau qua tách café nhạt thếch cuối ngày. Ngày tàn, hội ngộ rồi li tan. Tim đàn bà hẳn có nhịp nào đấy bị lỗi nhưng không đủ nhiều để những hương yêu năm nào sưởi ấm con tim hao mòn theo tháng ngày mong nhớ. Vương vấn tơ lòng chút bâng khuâng trong đêm ân ái cũ, chẳng thể xao động giấc mộng đêm này. Tình xưa, hương cũ, ân ái đã phôi pha thì tim này còn lưu luyến chi một chút tình thừa của kẻ chùng chân sau những chuyến đi dài. Ngày xưa nếu có thể cùng nhau bước tới thì hôm nay không kết câu chuyện bên tách café cạn trong góc quán buồn.

Vẫn âm vang bài tình ca năm cũ, khi góc quán này tay đan lấy tay. Bàn tay ấy đã chẳng còn mong chờ một hơi ấm, từ chối biết bao thương yêu để nay có thể bình tâm mà xem nhẹ bàn tay người thương năm ấy. Người đã cũ, hương xưa phai nhạt hết rồi còn đâu. Bàn tay thời son trẻ ngày nào nâng niu mảnh tình tươi thắm, nay nhẹ nhàng đặt xuống giữa những thời gian, để phủ lên đấy bụi trần cho người còn biết muôn phần xót xa.

Tình đã cũ, khơi gợi lại cũng chẳng thể tiếp bước cùng nhau, chi bằng ngày xưa im lặng thì nay xin hãy lặng im giữa đời này để khi lướt qua nhau giữa muôn vàn tất bật vẫn cúi đầu cho một cái chào.

"Cầm lên được thì đặt xuống được."

Đàn bà yếu đuối nhưng chẳng để mình lạc bước giữa chốn phù du của những xúc cảm không thật lòng.