Snack's 1967
Có thể nói yêu, thì đừng chờ đợi...

Có thể nói yêu, thì đừng chờ đợi...

Tác giả: Sưu Tầm

Có thể nói yêu, thì đừng chờ đợi...

Thật ra cũng có thể gọi là duyên phận, khi tôi và cậu nhóc ấy gặp nhau. Đó là khi cậu ấy đến ngồi phịch xuống vị trí đối diện tôi trong góc bar quen thuộc, uể oải dựa lưng vào thành ghế, thở hắt ra vài hơi, sau đó châm thuốc hút.

Tôi không thích đàn ông hút thuốc nếu không muốn nói là ghét, và càng ghét hơn lũ chíp hôi vẫn học đòi người lớn để tỏ ra trưởng thành, ngỡ rằng qua làn khói thuốc xám xịt sẽ có thể thấu hiểu mọi lẽ đời, hóa ra cũng chỉ là một kiểu non nớt thích oai, hất hàm bàn chuyện trái đất tròn méo, kỳ thực là chỉ cần xảy ra bất cứ chuyện gì kể cả bị ai đó đá cho một cái, cũng sẽ la oai oái lên thán đời.

Trong lúc tôi toan đứng dậy mà chẳng thèm mở miệng nói câu gì thì cậu nhóc ấy lên tiếng, hòa lẫn với âm nhạc chát chúa ở đây.

- Tôi cướp chỗ của cô, không tức giận mắng tôi một trận mà còn định kiêu ngạo nghênh ngang đi luôn thế. Cô có biết như thế là khinh thường người khác không?

- Trên người anh có cái gì để tôi tôn trọng không? Bỏ cái điếu thuốc trên miệng ra trước khi nói chuyện với tôi!

- Cô ghét đàn ông hút thuốc sao?

Tôi nhún vai, thờ ơ nhìn người đối diện, chẳng hề lên tiếng nhưng người kia chắc đã biết câu trả lời. Đang lúc đầu dội lên một cơn đau dữ dội, định đứng lên ra về thì lại bị cản trở.

- Tôi hút thuốc chẳng khác nào cô uống rượu. Đều là để giải tỏa tinh thần thôi!

Nhìn người con trai đối diện mặt vẫn còn non nớt, ánh mắt còn sáng như pha lê, tôi bất giác bật cười. Cụm từ “giải tỏa tinh thần” mặc dù không phải dành riêng cho ai, nhưng cũng không phải ai nói cũng được. Nhất là khi chưa hiểu rõ điều đó là gì, chưa thể định nghĩa được chính xác, chỉ là nghe nhắc đến nhiều, cứ ngỡ đã ngấm vào mình, nhưng thật ra là chỉ đang ở bên tai.

- Có có thể khinh thường tôi nếu muốn, nhưng thật tốt nếu cô có thể ngồi nói chuyện với tôi.

Nghĩ tới người đàn ông ấy hôm nay chắc cũng không về nhà, tôi cũng từ bỏ suy nghĩ đi lang thang trên đường phố mùa đông rét mướt. Thực ra có một người xa lạ để trò chuyện giữ chốn náo nhiệt điên cuồng này cũng chẳng phải ý tồi.

- Cho tôi lý do tại sao tôi phải nói chuyện với anh?

- Chẳng gì cả, đó chỉ là một lời mời thôi. Đương nhiên, nếu cô muốn!

Thế là tôi thả người ngồi lại xuống ghế, vứt túi sang một bên, nhìn cậu trai trẻ kia với tay gọi phục vụ order thêm một ly cocktail dễ uống.

- Tôi uống Hennessy! Anh không cần lo cho tôi!

- Cô đã uống hết cả một chai whisky rồi!

- Sao? Sợ tôi say à? Đừng có lo, kể cả say tôi cũng vẫn lái xe ngon lành về nhà!

Chàng trai trẻ tròn mắt ngạc nhiên rồi sau đó phì cười. Đặt ly rượu vàng sóng sánh trong ly thủy tinh xuống, thở hắt ra một hơi, khói thuốc vây lấy xung quanh khiến cho người ta bất chợt cảm thấy dường như cậu ấy đang có nhiều tâm sự. Hơn nữa, cao hơn ấn tượng ban đầu của tôi về cậu ấy, tôi nhận ra vẻ cô đơn ẩn hiện trong ánh mắt khi cậu ấy nhìn thấy ly rượu trên tay tôi. Thất thần và có phần mâu thuẫn.

Thực ra tôi chỉ nghĩ lần mềm lòng này của mình chỉ diễn ra trong khoảnh khắc, và sự quyết định ngồi lại với một người xa lạ trong một nơi sặc sụa mùi nước hoa, nồng nặc mùi rượu cộng thêm ti tỉ thứ mùi khiến người ta phải chán ghét lẫn kinh tởm khác, chỉ là phút nhất thời. Thế nhưng sau này nghĩ lại mới nhận thấy, nó thay đổi hoàn toàn cuộc sống của tôi, về sau này. Khi tôi còn chưa hiểu chuyện gì đang thay đổi, thì nó đã bắt đầu thay đổi từ ngày hôm nay.

Sau cuộc nói chuyện tưởng như ngẫu nhiên một cách điên rồ ấy, mọi chuyện dường như đã thay đổi hoàn toàn, cả cuộc sống vốn đang đi đúng quỹ đạo của tôi, cả trái tim đã đóng băng lâu ngày của tôi. Thay đổi một cách triệt để.

Có thể nói yêu, thì đừng chờ đợi...

Tôi và Duy yêu nhau. Như thể là điều bất ngờ nhất. Khi tôi kịp nhận ra tình cảm của mình và muốn chạy trốn thì cậu ấy đã nhanh chóng cuốn lấy tôi như một cơn lốc. Tôi căm ghét việc yêu một ai đó thật lòng, điều đó khiến tôi có cảm giác mình chắc chắn sẽ bị tổn thương. Những bất an ùa lấy tôi cùng một lúc khiến bản thân tôi cảm thấy luôn khó thở với chính mình.

- An, sao em lại tránh tôi? Tôi nhớ em lắm…

Duy ôm tôi từ phía sau, cúi người xuống tựa cằm lên vai tôi, cọ cọ vào cổ tôi ngứa ngáy. Tôi thích cái cách cậu ấy cứ tiến không ngừng về phía tôi, mạnh mẽ điều khiển cảm xúc của tôi bằng cảm xúc của chính cậu ấy. Cái cách cậu ấy gọi tên tôi, mê hoặc tôi, buộc tôi phải nhấc bản thân khỏi cái lồng mình tự làm ra để nhốt chính mình, rơi vào vòng tay ấm áp của cậu ấy để yên ổn hít hà mùi vị cuồng dại của tuổi trẻ, cái tôi đã bỏ qua vì cho rằng vô vị và lãng phí thời gian, nay lại vẫy vùng trong thế giới của cả hai chúng tôi.

Thế nhưng tôi không phải là người dễ dàng bị cuốn lấy hoàn toàn trong cảm xúc. Mỗi khi rời khỏi vòng tay của Duy, tôi lại lãng đãng nghĩ về bản thân mình, và về cuộc sống phía sau mình. Khi Duy đến nó có thay đổi, nhưng vẫn còn những điều không thể biến mất, bắt ép tôi phải lảng tránh cậu ấy.

Tôi gỡ tay Duy ra, chầm chậm quay người lại đối diện với cậu. Đôi mắt cậu ngập tràn cảm xúc nhìn tôi, mỉm cười dịu dàng, như chờ đợi câu trả lời từ tôi.

- Duy ạ, tôi và cậu không thể đâu!

- Tại sao không? – Duy nhăn trán, đôi mắt nghi hoặc nhìn tôi như thể muốn thấu vào tận trái tim tôi – Chỉ vì vấn đề tuổi tác thôi ư? Tôi đã nói với em rồi, tôi không hề quan tâm đến chuyện đó…

- Nhưng tôi quan tâm! Duy, cậu mới 21 tuổi, còn tôi đã 26 rồi. Thời gian nó đã vẽ ra một cái hố quá sâu giữa chúng ta, không thể lại gần nhau được.

- Tại sao em lúc nào cũng coi tôi là đứa trẻ con thế? Em cho rằng tôi không biết đấy chỉ là cái cớ của em à? Vậy cho tôi hỏi một câu thôi, em có yêu tôi không?

Nhìn Duy đau khổ nhìn tôi, vành mắt cậu đã bắt đầu hơi đỏ, tôi bắt đầu cảm thấy mềm lòng. Tuy nhiên chỉ trong khoảnh khắc, tôi sợ hãi phải thừa nhận, cũng sợ hãi phải nắm lấy tay của cậu ấy, mạo hiểm đánh cược với cuộc đời của chính mình. Nhất là trong tình trạng hiện giờ của tôi, với sự trong sáng và lý tưởng hóa về tình yêu, sẽ không thể nào chấp nhận nổi người con gái như tôi.

- Không! Tôi chưa bao giờ thật lòng yêu bất cứ ai!

Bàn tay Duy buông ra khỏi khuỷu tay tôi, đôi mắt nhìn tôi như thể vừa nghe được điều gì tồi tệ nhất. Cậu lắc đầu, vành mắt càng đỏ hơn, khuôn mặt đẹp nhìn tôi trách cứ. Khiến tôi đau lòng.

Nhưng bước chân của tôi vẫn rời đi, để lại trái tim đang giãy giụa dưới đất muốn vạch trần lời nói dối của tôi. Bỗng dưng Duy lao đến bên tôi, ôm chặt đến nỗi khiến tôi suýt ngạt thở. Mắt tôi lúc này đã nhòe nhoẹt nước, chảy không ngừng xuống má, thấm vào khoảng ngực trái của cậu, nơi trái tim vẫn đập rộn ràng. Tôi muốn chấm dứt chuyện này, tôi muốn quay trở về quỹ đạo của mình, có thể điều khiển tất cả mọi chuyện kể cả chuyện tình cảm. Nhưng tôi đang làm sao thế này?

- Tôi không tin là em không có chút tình cảm nào với tôi!

- Duy, tôi đang sống cùng người khác. Cậu có hiểu sống cùng người khác là gì không? Cuộc sống của tôi quá phức tạp, cậu sẽ không thể hiểu nổi đâu. Hãy tránh xa tôi ra, tôi không phải là người phù hợp dành cho cậu.

Nói một hơi hết những gì cần nói, tôi dùng sức lực cuối cùng trong người bước nhanh ra ngoài để không bị vấp ngã giữa chừng. Duy không đuổi theo tôi nữa, cậu đờ người bàng hoàng sau tất cả những gì tôi vừa nói. Tôi đoán, bắt đầu từ ngày hôm nay, niềm tin của cậu ấy sẽ hoàn toàn sụp đổ, và những tình cảm đã dành cho tôi sẽ vỡ tan theo sự thật mà tôi nói với cậu ấy.

Và đúng như vậy, Duy không tìm tôi nữa, kể từ hôm ấy cậu ấy không bất chợt xuất hiện ở những nơi tôi đến, không tạo bất ngờ cho tôi, cũng không dành cho tôi những tình cảm mạnh mẽ và kiên định như đã từng nữa.

Cậu ấy đã hoàn toàn từ bỏ tôi. Giống như bất cứ người đàn ông nào định bước chân vào cuộc sống của tôi, nhìn thấy hiện thực khốc liệt ấy đều muốn từ bỏ. Chắc ai cũng giống nhau như vậy thôi. Có ai là chịu kiên trì yêu thương một người phụ nữ đang sống chung với một người đàn ông khác. Có ai là muốn duy trì một mối quan hệ lằng nhằng rắc rối cùng với tôi?

Có thể nói yêu, thì đừng chờ đợi...

- Thế quái nào! Tôi nghe nhầm sao? Em bảo là muốn chia tay á?

- Nếu không thì anh lưu luyến gì tôi? Chẳng lẽ anh muốn nói anh yêu tôi bằng cả linh hồn anh?

- Nếu tôi nói như thế thật thì sao?

- Vậy quãng thời gian dằn vặt nhau từ trước đến giờ là gì? Có đánh chết tôi cũng không bao giờ tin được là anh yêu tôi.

- Tùy em, em tin cũng được, không tin cũng được. Nhưng tôi không đời nào chia tay với em. Chúng ta hãy cứ sống thế này cho đến hết đời đi. Đó là sự trừng phạt dành cho em!

Cuộc sống của tôi, kể từ 1 năm về trước, đã hoàn toàn phụ thuộc vào Nguyên. Từ khi tôi muốn tham vọng có được vị trí ngày hôm nay trong một công ty lớn, từ khi em trai anh qua đời vì tai nạn giao thông mà lỗi hoàn toàn do tôi. Dường như Nguyên bắt tôi phải trả giá cho tình yêu đơn phương của em trai mình, dường như anh muốn tôi phải chôn cả cuộc đời mình dưới mái nhà mà Huy đã sống cho đến khi qua đời.

Thực ra khi ấy tôi cứ ngỡ mình sẽ sống mãi như thế này được, cùng một mái nhà với Nguyên, như kẻ thù lại như đôi tình nhân. Cho đến hôm nay, tôi cũng thật sự rất mệt mỏi. Lẽ nào toàn bộ phần đời còn lại của tôi chỉ có thể sống và trả giá thôi sao? Chẳng lẽ tôi không xứng đáng được yêu thương? Cũng không xứng đáng được tự do? Chôn chặt cuộc đời mình bên cạnh Nguyên chính là kết cục của tôi hay sao?

- Nguyên, cứ cho là tôi xin anh. Tôi sẽ từ bỏ tất cả, hãy buông tha cho tôi…

Tôi khóc, lần đầu tiên tôi khóc trước mặt Nguyên. Ngay cả khi tôi quyết định bước chân vào đây, ngay cả khi tôi biết anh trói tôi ở bên cũng chỉ để trả thù, ngay cả khi tôi chấp nhận cho tuổi trẻ của mình rơi đi trong sự dày vò tâm lý của Nguyên, sợ hãi anh.

Nguyên ngồi xuống đối diện tôi, bàn tay anh đưa lên mặt tôi, khẽ khàng lau đi những vệt nước mắt loang lổ trên má. Tôi nghe thấy tiếng thở dài của anh, tiếng đồng hồ treo từng nhích từng vạch. Tôi không dám hít thở, chỉ nghe thấy tiếng anh đều đều vang lên.

- Từ trước đến nay em sống với tôi như tù đày sao? Chẳng lẽ những gì tôi đối với em, em vẫn không hề cảm nhận được dù chỉ một chút? Thậm chí, khi tôi yêu em, khi tôi tình nguyện ở bên em cả đời này thì em vẫn chạy trốn, và khốn nạn hơn là chạy trốn theo một thằng nhãi ranh nhỏ hơn em những 5 tuổi?

- Anh… anh biết hết rồi?

Tôi ngơ ngác nhìn Nguyên, đáp trả là một ánh mắt sắc như dao, lạnh lùng phong tỏa toàn bộ cảm xúc chảy trong người tôi lúc này.

- Có chuyện gì của em là tôi không biết? Tôi còn có thể vì em làm được nhiều điều hơn thế. Tôi cứ nghĩ rồi dần dần em sẽ hiểu, sẽ hiểu tình cảm của tôi đối với em nhiều như thế nào. Thậm chí tôi còn từ bỏ cả việc hận thù, tự dằn vặt mình vì đã trót yêu em. Vậy mà em thì sao? Em từ bỏ tất cả, thậm chí từ bỏ cả tôi?

- Tôi không biết… từ trước đến nay tôi luôn sợ anh… tôi không dám tin… chưa bao giờ tôi tin là anh có tình cảm với tôi, chưa bao giờ…

- An, em hãy nghĩ đi, tình cảm của tôi thế nào, và có thật là em không hề có một chút tình cảm nào với tôi hay không? Nếu câu trả lời là không, tôi sẽ để em đi!

Nguyên đứng dậy ra khỏi nhà lúc trời gần về tối. Cả đêm hôm ấy anh không về. Tôi cứ hướng mắt mãi về phía cửa ra vào, chờ nghe được tiếng mở cửa của anh. Cho đến khi trời gần sáng, tôi xách chiếc vali nhỏ chỉ đựng một vài bộ quần áo, viết một tờ giấy nhớ để lại rồi ra khỏi ngôi nhà tôi đã sống gần một năm trời.

Thực ra, tôi có tình cảm với Nguyên. Nhưng đó chỉ là tình cảm sau một thời gian sống cùng nhau dưới một mái nhà. Những gì anh làm cho tôi, không phải tôi không biết, mà là cố tình không biết. So với những lỗi lầm và dã tâm của mình, tôi nghĩ mình không xứng đáng có được thứ quý giá ấy từ anh.

Và với những bế tắc ấy, tôi mới yêu Duy. Tôi bị hấp dẫn bởi tình cảm mạnh mẽ của cậu ấy, mê hoặc và cuốn hút, khiến cho một người tự tin là sẽ không bao giờ yêu ai đó thật lòng như tôi, cuối cùng đã bị lay động.

“Nguyên, em xin lỗi. Em thừa nhận mình có tình cảm với anh, nhưng nó chỉ xuất phát từ sự mặc cảm và tội lỗi.