Snack's 1967
Cớ sao phải quên nhau?

Cớ sao phải quên nhau?

Tác giả: Sưu Tầm

Cớ sao phải quên nhau?

Đó có phải là phương cách duy nhất giúp chúng ta giải thoát khỏi buồn đau? Hay là sự cứu rỗi cuối cùng mang chúng ta ra khỏi tuyệt vọng? Cuộc sống này ắt hẳn sẽ tồn tại nhiều thứ còn khiến chúng ta đau lòng hơn thất tình, vậy mà rồi cũng sẽ phải quen, và phải tập quen dần, hà cớ gì phải cố xóa sạch bách hình dáng của một người, vốn dĩ đã từng yêu nhau sâu đậm?

Em sẽ không quên anh đâu! Tại sao cứ phải quên nhau mới có thể tiếp tục sống tốt? Tại sao cứ phải tuyệt tình xóa sạch não như xóa dữ liệu trên máy tính, nhớ cũng đâu chết được? Chỉ có không thể từ bỏ mới là thất bại đấy thôi.

Chúng ta bên nhau đâu phải ngày một ngày hai? Đâu phải yêu nhau hời hợt giả dối? Chúng ta cũng đã cùng nhau trải qua một chặng đường dài, cũng đã từng nghĩ đến chuyện kết hôn, cũng nghĩ về gia đình và hứa hẹn tương lai sẽ cùng nắm tay nhau cùng bước trên một con đường. Dẫu cho duyên tận, tình vơi khiến chúng ta mới đi được một quãng đã đứt gánh đôi ngả, thế nhưng em tin rằng từng ấy thời gian, đã từng cho nhau những ký ức đẹp trong năm tháng thanh xuân ngông cuồng, vội vã.

Cớ sao phải quên nhau?

Chia tay rồi, ai cũng đều sống tốt, với những chật vật chênh vênh và đối đầu với những thử thách khác nhau xuất hiện trong cuộc sống của mình. Thời gian để buồn mãi và suy sụp mãi về chuyện đổ vỡ chắc chắn sẽ không kéo dài đến tận cuối đời. Chắc sẽ chỉ thi thoảng thấy cô đơn, ôm trái tim hụt hẫng và nuối tiếc những năm tháng đã từng mà nhớ về nhau trong khoảnh khắc, nhưng rồi sẽ đều nhanh chóng tỉnh khỏi giấc mộng hoài niệm để lao vào quá nhiều những đua tranh khác.

Em biết, rồi sau này chúng ta cũng sẽ có những người chúng ta yêu, không phải nhau mà là một anh chàng hoặc một cô nàng nào đấy. Nhưng có lẽ sẽ yêu thương nhau đến cuối đời, sẽ cảm thông sâu sắc cho nhau, sẽ chăm sóc hết mực, sẽ là những người chồng, người vợ hoàn hảo biết nhẫn nhịn và lắng nghe, thỏa hiệp chứ không ương bướng như chúng ta, hai tay dâng cái tôi quá lớn lên cao tít để rồi phải chia ly.

Chắc chắn chúng ta sẽ hạnh phúc, chúng ta sẽ mãn nguyện với một cuộc sống mới, và mơ về những thứ tương tự như đã từng mơ như hồi còn như hình với bóng không rời.

Và điều đó không có nghĩa là chúng ta cứ phải quên, chúng ta có quyền nhớ, đừng phủ nhận nhau, cũng đừng lảng tránh hay phớt lờ.

Bởi chia tay nhau rồi là chấm dứt một cuộc tình chứ đâu phải chấm dứt toàn bộ ký ức, đúng không anh?