80s toys - Atari. I still have
Có những cảm xúc, chạm nhẹ cũng thấy đau...

Có những cảm xúc, chạm nhẹ cũng thấy đau...

Tác giả: Sưu Tầm

Có những cảm xúc, chạm nhẹ cũng thấy đau...

Có những cảm xúc, chạm nhẹ cũng thấy đau...

Đôi khi ích kỷ, chỉ muốn vì mình mà người khác đau thương, chứ không muốn bản thân đau thương vì họ. Bởi đau thương đó thật sự là đáng sợ, hơn cả việc tự dùng tàn thuốc châm vào da thịt mình.

Suy cho cùng, sự nhẫn tâm sinh ra từ nỗi sợ, sợ lại gánh chịu đau thương, biến thành một cách tiêu cực để tự vệ tâm hồn.

Nước là thứ mềm yếu và vô vị nhất, nhưng nó có thể bào mòn hay hòa tan mọi thứ nó đi qua. Đối với tôi, anh là nước.

Khi còn là một cô bé mười bảy tuổi, tôi đem trái tim mình trao gửi nơi anh. Suốt thời gian dài âm thầm theo đuổi, lập trình một tương lai chỉ có hình bóng anh. Tình yêu của tôi từ thưở con nít đến trưởng thành chưa khi nào có tên hạnh phúc, chỉ là một chuỗi kiêu kỳ, bị lụy cho đến trọn khổ đau.

Tôi yêu anh.

Anh nổi tiếng, anh tài giỏi nhưng anh vô lý quá. Anh bảo không muốn yêu vì fan, cũng chưa từng đọc thư tôi gửi, vậy mà những lần tôi dỗi hờn từ bỏ, anh lại dịu dàng xuất hiện trước mặt tôi. Tôi giận anh trao cho tôi lửa hy vọng, rồi lại dập tắt nhiều lần. Càng giận chính bản thân sao ngu muội và ủy mị, cứ bám víu thứ tình cảm ấy. Tôi không biết vì yêu hay vì hận, ngay lúc ấy chỉ nghĩ được rằng: "Anh thích chơi trò mèo vờn chuột, tôi nhất định sẽ chơi đến cùng."

Rồi một ngày tôi nhận ra, tôi cứ luôn ghét cay ghét đắng cái người mà yêu tôi mù quáng, chỉ bởi vì tôi không yêu người ấy. Vậy có lẽ anh cũng căm ghét tôi nhường ấy, cũng là vì anh chẳng một chút yêu tôi.

Bảy năm tôi yêu đơn phương anh, yêu chân thành tha thiết. Tình yêu bồi đắp mang theo cả niềm hy vọng lớn lao, hy vọng có ít nhất một lần anh quay đầu lại, để tôi tìm thấy điểm tựa mà có thể tiếp tục mong chờ. Rút cuộc đời không phải là phim, tình cảm của tôi chỉ mình tôi ôm ấp rồi ảo tưởng, anh cứ thế xa dần.Ngần ấy thời gian, ngần ấy tuổi xuân, tôi ngụp lặn trong vết trượt dài mang tên đơn phương vô vị. Từ đâu đến cuối, là tôi tự vờn mình.

Có phải như quy luật nhân quả, nếu tôi cứ nhắm mắt cho qua, không ruồng bỏ người kia nữa, để nhận được chút gì gọi là thương hại từ anh.

Tôi lại đợi và chờ...

Anh từng kể cho tôi một câu chuyện cổ tích: "Ngày xưa, có người lính canh gác trước cổng một lâu đài hoa lệ đem lòng yêu mến cô công chúa xinh đẹp của lâu đài ấy. Chàng ngày đêm nghĩ cách để tiếp cận công chúa, cuối cùng cũng có thể gặp nàng. Công chúa nghe xong lời tỏ tình, chỉ lạnh nhạt nói: "Nếu chàng có thể đứng dưới cửa sổ phòng ta liên tục 100 đêm, ta sẽ chấp nhận chàng".

Người lính canh lập tức làm theo, dù mưa giông, gió rét hay bãotuyết, chàng vẫn kiên cường đứng đấy. Đến ngày thứ 99, thân hình chàng đã tiều tụy xác xơ. Đêm hôm ấy, ngay sau khi công chúa mở cửa quan sát chàng, chàng liền quay người bỏ đi không nhìn lại."

Có những cảm xúc, chạm nhẹ cũng thấy đau...

Trước nay tôi vẫn luôn hỏi anh, tại sao anh ta không chờ đợi một đêm còn lại để đến với tình yêu mình đã trông ngóng 99 ngày, có phải anh ta bị bệnh ngu ngốc hay không . Rút cuộc anh ta nghĩ gì, có lẽ tôi đã hiểu. Cô gái như tôi đã đợi anh rất nhiều lần 99 ngày, giờ cũng nên ra đi rồi.

Tôi đi...

Có một đoạn đau buồn trong cuộc sống, gọi là chia ly. Đoạn ấy cứ chợt đến, chợt đi, không định kỳ, cũng chẳng hề báo trước. Chủ quan, khách quan đều đôi chút làm con người ta mệt mỏi. Đó là lý do nhiều người chọn cô đơn. Cái cô đơn tôi chọn, rõ là quyền của tôi, vậy mà anh lại giành phần ấy. Anh giỏi nhất là làm tôi bị động, làm tôi sững sờ,ra đi theo cách ông trời sắp đặt, không cho tôi nổi một giây để chuẩn bị tinh thần.

Anh đi...

Tôi thích Ploy, nhưng không thích cuốn sách mang tên"Trái đất tròn, không gì là không thể" của chị. Làm sao có thể đây khi tôi cách anh là một màn thế giới.

Nếu như có một ngày mặt trời mặt trời mọc đằng tây - lặn đằng đông, tôi sẽ bất chấp hết quy luật tự nhiên hay lễ giáo thường tình, để cướp anh trở về... hoặc chạy đến bên anh.

Dù hiện tại vẫn luôn thấy nụ cười ở môi anh, nhưng sao nó lại cứ nhắc tôi nhớ đến nỗi bi thương của anh ngày trước. Ước gì có kỳ tích xảy ra, để tôi được gặp anh dù chỉ một lần, hỏi anh rằng :" anh có đau chỗ nào không, nếu có,đã lành lạn hẳn chưa”. Còn tôi, con tim đã chết rồi .

Anh đi để mặc tôi bơ vơ ở lại, chết chìm trong những bài hát anh dành tặng. Để ngàn lần tôi tự thì thầmhỏi:cớ sao anh lại là người nổi tiếng, cớ sao ngày ấy anh không cho tôi một câu nói rạch ròi.

Anh cũng yêu tôi...

Người ta thường nói cuộc sống ta đi là đường đời, nhưng mà con đường ấy rõ ràng khác lạ, quá dài, quá mờ ảo và không nhìn thấy hết. Giá như tôi có thể chọn nơi mình đặt chân trên đường đời như bao con đường khác, có lẽ mọi thứ sẽ dễ dàng.

Tôi sẽ quên anh.

Diên Lệ