Disneyland 1972 Love the old s
Chỉ cần em nói sẽ đợi... (Kỳ cuối)

Chỉ cần em nói sẽ đợi... (Kỳ cuối)

Tác giả: Sưu Tầm

Chỉ cần em nói sẽ đợi... (Kỳ cuối)

Chỉ cần em nói sẽ đợi… (Kỳ 1)

Chỉ cần em nói sẽ đợi… (Kỳ 2)

Có những chuyện vô cùng kỳ lạ, chỉ là bạn chưa từng trải qua nên bạn không biết nó có thể kỳ lạ đến đâu. Đôi khi sống trong ảo tưởng, sống vô ưu vô tư lại hạnh phúc hơn là đâm đầu vào những chuyện phiền toái, đau đáu mãi về những chuyện đã xảy ra.

Gần đây tôi hay mơ thấy ác mộng. Mỗi lần giật mình tỉnh dậy đều cảm thấy sức lực trong người đang bị bào mòn dần. Rõ ràng tôi không hề biết lý do vì sao não bộ tự động tua lại đoạn quá khứ đã qua từ lâu lắm rồi, để cố tình khắc sâu thêm vết thương tưởng như đã sắp lành lặn trên người tôi.

Nửa đêm tỉnh giấc lại càng thấy mỏi mệt với chính mình. Có lẽ câu chuyện đã cố gắng giấu kín thời gian vừa qua tưởng như sẽ biến mất lại không hề biến mất, ngược lại, qua thời gian nó càng hành hạ tôi mỗi ngày.

Dường như Chan cũng nhận ra sự thay đổi của tôi. Khi tôi hay trở nên thất thần khi nói chuyện với cậu ấy, khi tôi cứ mang trong đầu suy nghĩ có nên nói ra câu chuyện của tôi với cậu ấy hay không, hoặc nếu nói ra thì phải nói thế nào? Sự tự ti bắt đầu lớn dần trong tôi. Và tôi căm ghét quá khứ của chính mình.

Tuy nhiên, khi tôi còn chưa tìm ra dịp thích hợp để nói với Chan, khi tôi còn đang sợ hãi và phân vân với chính mình thì mọi chuyện đã tự động đổ ập lên đầu chúng tôi. Khi ấy tôi mới phát hiện, càng những chuyện mình càng muốn giấu diếm lại càng là những chuyện người khác muốn khơi nó ra.

-Cậu có chuyện gì giấu tôi đúng không?

-Không có…

-Thật chứ? Nhìn cậu có vẻ bất an lắm, dạo này tự nhiên hay thất thần, thi thoảng tôi gọi thì lại giật mình. Không phải cậu có chuyện gì đấy chứ? Tôi không an tâm chút nào!

-Thực ra thì Chan này…

-Sao?

-Không có gì đâu. Ngày mai đến thư viện giữ chỗ cho mình nhé, thi xong về ngủ một lát, chiều mình sẽ đến.

Mặc dù câu trả lời của tôi không hề thuyết phục, chắc chắn Chan vẫn sẽ tìm cơ hội để hỏi tôi đến cùng. Nhưng ngoài dự đoán của tôi, người tò mò như cậu ấy bỗng dưng không hề đả động gì nữa đến chuyện này.

Hệt như một người trưởng thành, cậu ấy có vẻ không muốn ép uổng người khác phải nói những chuyện mà người ấy không muốn. Thay vào đó, cậu ấy luôn muốn tôi tìm cơ hội để trực tiếp nói ra với cậu ấy.

Dù sao, chúng tôi cũng đang ở bên nhau.

Những người yêu nhau, có phải là xảy ra bất cứ chuyện gì sẽ đều cùng nhau giải quyết có phải không?

-Cậu phải nhớ, chúng ta yêu nhau, có bất cứ chuyện gì xin hãy tin tưởng và chia sẻ với mình. Mình chỉ cần có vậy, cùng cậu giải quyết mọi việc. Có được không?

Thế nhưng, tôi vẫn không thể mở lời. Câu chuyện về một sinh mạng cứ dày vò tôi trong suốt một thời gian dài, tôi không thể tìm ra cách để bắt đầu nói với cậu ấy. Chỉ có thể thở dài tìm cách trì hoãn, chờ cho đến khi bản thân đủ dũng khí sẽ tự nói ra.

Tôi hoàn toàn không ngờ đến, có những việc ngay cả khi tôi không nhớ, sẽ có người khác tự động nhớ thay tôi.

Chỉ cần em nói sẽ đợi... (Kỳ cuối)

Mẹ Johny tìm đến khu ký túc xá dành cho du học sinh nước ngoài nơi tôi ở. Đó là ngày tôi vừa hoàn thành một môn thi tương đối khó, mệt mỏi lê chân về phòng để ngay lập tức trèo lên giường ngủ một trận đã đời.

-Tôi nói cho cô biết, nhìn cô sống sờ sờ thế này tôi càng căm thù cô. Tại sao chỉ một mình cô là được sống sót? Tại sao? Tại sao chỉ con tôi là mất mạng? Hôm nay là ngày giỗ của nó, cô có nhớ không? Cô có nhớ nó đã chết thế nào không?

-Bác về đi, cháu đã nói rất rõ ràng, chuyện này không hề liên quan đến cháu! Bác hãy để cậu ấy yên nghỉ đi.

-Cô là đồ độc ác! Johny nó chết rồi! Vì cô mà nó chết rồi! Cô còn ở đây sống vui vẻ, cô không phải là con người!

-Nếu lỗi hoàn toàn là do cháu mà hai bác sống tốt hơn thì bác hãy cứ đổ hết lên đầu cháu đi. Cháu sẽ sống với cái tội lỗi đó cả đời, bác vừa lòng chứ?

Ngực dội lên một cơn đau, tôi phải cố gắng căng mắt ra để giọt nước nhòe nhoẹt trong hốc mắt không rơi xuống. Vẫn biết cuộc đời chẳng thể tránh khỏi chuyện người này gây tổn thương cho người kia. Nhưng sự tổn thương lẫn nhau ngày qua ngày cũng chỉ khiến chính chúng ta phải hứng chịu nỗi đau từng giây từng phút. Đay nghiến người khác bằng cách khoét sâu thêm nỗi đau của chính mình, chẳng khác nào cách trừng phạt bản thân tàn nhẫn nhất.

Đã có tiếng xì xào xung quanh tôi, về người phụ nữ đầy nước mắt đến làm loạn ngày hôm đó. Đương nhiên một du học sinh tầm thường như tôi hoàn toàn không phải là lý do khiến họ phải để tâm, dù trời có sập xuống thì vẫn không hề liên quan đến họ. Tuy nhiên đã có những đơn nặc danh tố cáo tôi gửi về trường, về khoa, thậm chí là cả ở hòm thư của lớp. Và tôi biết điều này là ai làm. Thực ra mẹ Johny là người vô cùng đáng thương, và lời hứa cuối cùng tôi hứa với cậu ấy trước khi chúng tôi vĩnh biệt nhau hoàn toàn chính là giữ kín bí mật, không được làm gia đình cậu ấy tổn thương bởi câu chuyện có sức sát thương ấy.

***

John bị bệnh thiểu năng. Ngoài vóc dáng của một cậu thanh niên ra, trí não của cậu ấy chỉ là của một đứa trẻ lên 5 lên 7. Khi mẹ John mang thai cậu, bố đẻ vô trách nhiệm của cậu đã bỏ lại hai người, mẹ John lúc ấy thật sự bị rơi vào trạng thái hoảng loạn và trầm cảm kéo dài, luôn tự trách bản thân mình đã yêu sai người.

Sau đó, bà kết hôn với bố dượng của Johny hiện tại. Đó là một người chu đáo, dịu dàng, tỉ mỉ và kỹ lưỡng, lại yêu bà trong suốt một khoảng thời gian dài. Ông ấy nói không hề để ý đến chuyện đứa bé là con của ai, chỉ cần sau này nó ra đời ông ấy sẽ chăm sóc nó hết mực, như là con đẻ. Trong quãng thời gian mang thai và sinh ra Johny, cuối cùng bà cũng nảy sinh tình cảm với người đó, cho đến tận bây giờ, ông ấy cũng vẫn là chỗ dựa rất tốt cả về vật chất lẫn tinh thần, luôn luôn khiến bà cảm thấy hạnh phúc.

Thế nhưng không may mắn, khi Johny vừa sinh ra đã có dấu hiệu thiểu năng, vừa chậm hiểu, vừa chậm lớn, không thể phát triển như một đứa trẻ thông thường. Cho đến khi bà sinh cho cậu ấy thêm một người anh và một người chị nữa, Johny vẫn chỉ lầm lì, hành động như một đứa trẻ và bị người khác xa lánh.

Người bạn duy nhất trong cuộc đời cậu ấy, có lẽ là tôi.

Để mà nói chuyện chúng tôi quen nhau, có lẽ phải mất một thời gian dài, khi 3 năm trước tôi lần đầu tiên đặt chân đến đất nước này, mọi thứ còn bỡ ngỡ, được giới thiệu một gia đình vợ người Việt chồng người Mỹ định cư lâu năm tại Hàn Quốc thuê chăm sóc cho con họ.

Và đứa trẻ to xác ấy chính là Johny.

Tôi làm bạn với cậu ấy cũng chính từ khi đó. Một thời gian rất dài, dài đến nỗi tưởng chừng như tôi sẽ không bao giờ quên nổi nếu giả dụ có mất đi trí nhớ, tôi vẫn nghĩ, chí ít mình sẽ vẫn nhớ một chút về khoảng thời gian này.

Chỉ cần em nói sẽ đợi... (Kỳ cuối)

-Quỳnh, sao cậu lại khóc thế kia?

Chan đưa tay lên chạm vào khuôn mặt lành lạnh của tôi. Một chút sững sờ và lo lắng hiện lên từ ánh mắt của cậu ấy. Tôi phát hiện mắt mình đã nhòe nhoẹt nước từ khi nào.

-Cậu vẫn không định nói cho mình biết là đã xảy ra chuyện gì sao? Chuyện đơn thư mình không tin, nhưng có phải là có hiểu lầm gì ở đây không?

-Chan, nếu mình kể chuyện này, mình chỉ sợ cậu sẽ bỏ rơi mình. Mình thật sự rất sợ, mình đã cô độc quá lâu rồi, mình đã sống quá lâu trong tội lỗi rồi.

Tôi hoảng loạn nhìn Chan như thể đang cầu cứu cậu ấy, chưa kịp nói thêm bất cứ câu gì đã được cậu ấy vòng tay ôm thật chặt, một cái ôm đã đủ tất cả, đủ cho tôi dũng khí để mở ra vết thương của chính mình trong quá khứ.

Nếu quả thực ngày hôm đó không xảy ra thì tôt biết mấy. Ngày ấy của 2 năm trước, ngày sinh nhật tròn 22 tuổi của tôi. Khi tôi cãi nhau với gia đình qua điện thoại và không nhận được bất cứ lời chúc mừng nào từ mọi người, tôi cảm thấy có chút tủi thân, có chút không cam tâm. Khi tôi bất chợt cảm thấy phát phiền khi ngày ngày hết đến trường rồi về làm bài tập, sau đó đi làm thêm, rồi lại trở về trông một người bệnh như Johny. Khi tôi bắt đầu cảm thấy mọi người luôn không bao giờ để ý đến cảm nhận của tôi, không bao giờ quan tâm đến tôi. Và mọi sự ấm ức ấy vô tình hay cố ý lại dồn cả vào Johny.

Tôi bỏ mặc cậu ấy ở trong nhà, chạy bộ ra ngoài đường lớn, cứ thế cứ thế miên man suy nghĩ, miên man cảm thấy buồn. Tôi thậm chí còn hy vọng được thoát khỏi Johny, thoát khỏi cuộc sống cứ quanh quẩn mãi trong sự mỏi mệt này. Quá nhiều thứ phải lo lắng khiến tôi phát điên, quá nhiều chướng ngại để đến với mục tiêu khiến tôi bất giác thấy mình sao quá kém cỏi.

Cho đến khi tôi chợt nhớ ra Johny, vội vàng chạy về nhà thì đã tận mắt chứng kiến thấy một cảnh tượng khủng khiếp. Người cha dượng vốn bao dung và nhân hậu của cậu ấy đang đẩy cậu ấy một cái ngã lăn xuống đất, đầu đập vào cạnh tủ, máu chảy dài lan xuống đầy mắt khiến tôi hoảng hốt.

-Tao không hiểu tại sao cô ấy lại sống chết đòi sinh ra loại con đần độn như mày. Mày giống hệt thằng bố khốn nạn của mày, đáng ra mày nên chết ngay từ trong bụng cô ấy mới phải, đáng ra tao không nên sợ cô ấy nguy hiểm, đáng ra tao nên tăng liều thuốc cho vào canh mỗi ngày để mày chết hẳn đi chứ không phải sinh ra là một thằng vô dụng và tệ hại thế này chứ.

Tôi chết trân đằng sau một tán cây trước cửa nhà, não rõ ràng là muốn bước vào nhà để ngăn con người độc ác kia lại, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại sợ hãi. Tôi sợ người đàn ông đó biết tôi chứng kiến mọi việc sẽ tìm cách tống khứ tôi khỏi đất nước này, sẽ tìm cách để tôi hoàn toàn biến mất, xóa sạch chứng cứ. Tôi sợ vô cùng. Hơn hết, tôi chỉ muốn yên ổn học xong, yên ổn tốt nghiệp, trở về nước. Và tôi không hề biết, sau này tôi sẽ phải ăn hận và dằn vặt mãi về quyết định thờ ơ đến tàn nhẫn này của mình. Chính là lúc tôi cảm thấy hận bản thân mình nhất.

Johny nhìn thấy tôi, cậu ấy đăm đăm nhìn tôi, ánh mắt tha thiết và sợ hãi. Còn tôi chỉ khóc, nước mắt cứ chảy mãi chảy mãi như thể muốn rửa sạch tâm hồn không hề trong sạch của tôi.

Chỉ cần em nói sẽ đợi... (Kỳ cuối)

Vì sự ích kỷ và hèn nhát, tôi đã vĩnh viễn mất đi một người đã coi tôi là người bạn duy nhất của cậu ấy.

Chờ đến khi Johny ngất đi, cha dượng cậu ấy mới sải bước ra khỏi nhà, lái xe lao vun vút trên đường, nhanh chóng hòa lẫn vào những ánh đèn vàng lập lòe trên đường.

Tôi ôm Johny đầy máu lên, nước mắt của tôi chảy xuống cũng không thể xóa hết được vết máu trên mặt cậu ấy. Johny cười với tôi, một nụ cười đẹp nhất từ trước đến nay, một nụ cười khiến tôi cảm thấy mình nên bị đẩy xuống 18 tầng địa ngục, một nụ cười mà tôi nghĩ cả đời này tôi sẽ bị ám ảnh, mãi không thôi.

-Đừng nói gì cả… với mẹ mình. Bà đã khổ một đời rồi, ông ấy là người bà yêu thương nhất, tin tưởng nhất. Không thể vì mình mà bị tổn thương…

-Johny! Đừng nói gì cả, mình gọi cấp cứu, sẽ nhanh thôi… cậu đợi mình.