Yêu thương mãi mãi

Yêu thương mãi mãi

Tác giả: Sưu Tầm

Yêu thương mãi mãi

.


Bất giác cổ họng cô như nghẹn đắng lại, cố để cho tiếng nói vọt ra khỏi cổ: "Cảm ơn anh, tôi về đây". Chỉ có thế...


Yêu thương mãi mãi


"Tôi đã tìm em rất lâu, rốt cuộc em đã trốn ở đâu vậy?" - Quay người bước được vài bước, trái tim Nhi như có một hòn đá đập thẳng vào, chùng xuống một nhịp.


"Nhưng Trái đất quả là tròn, đến khi tôi gần như tuyệt vọng thì em lại xuất hiện, em lại một lần nữa có mặt trong cuộc đời tôi". - Phía giọng nói đó có xen lẫn một điệu cười đau buốt, đến não lòng người.


Nhi chậm chạp quay người lại, thấy gương mặt nhìn nghiêng của Hoàng, một nửa đã bị tóc che mất, chỉ còn thấy sáng lên ánh bạc của chiếc khuyên nơi cánh mũi. Tựa người vào bức tường gần đó, anh nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt cô: "Hai năm qua đã đủ để tôi đợi em, chờ em, ngày đó em đã giết chết bản thân tôi thế nào em biết không..."


Hít một hơi dài, anh nói tiếp, giọng nói càng trở nên xa xăm, mờ nhạt hơn: "Tôi muốn chúng ta nói hết với nhau, để tôi biết em vẫn còn yêu tôi, để tôi biết hai năm qua tôi đi tìm em không uổng phí..." Dường như anh đang cố tìm kiếm, cố chờ đợi một điều gì đó đã lạc mất suốt bao năm tháng qua...


Nấc, Nhi nấc một tiếng nghẹn ngào, cố để không cho Hoàng nghe thấy. Có ai biết ngay lúc này đây tiếng lòng cô đang thổn thức, trái tim như có một bàn tay đầy gai bóp chặt, đau nhói. Vết thương hai năm qua chưa kịp lành đã rỉ máu. Đứng trước mặt người mà mình hết lòng yêu thương, Nhi bàng hoàng nhận ra một sự thật cô đã cố phủ nhận suốt hai năm trời...


Hoàng vẫn còn yêu cô, yêu nhiều hơn cô nghĩ....


Phải biết làm sao đây, chính cô đã hủy hoại điều đó hai năm trước, cô không muốn tiếp tục giết chết tình cảm anh dành cho cô nữa... nhưng... Nuốt cay đắng vào lòng, cô nhìn anh, nét mặt không biểu cảm: "Giữa chúng ta còn gì để nói sao, tôi tưởng mọi chuyện đã nói hết vào ngày ấy rồi."


Dừng lại một lúc, cô cảm thấy mình tồi tệ quá, đây thực sự không phải là điều cô muốn nói, không phải là điều mà cô đang ấp ủ bao lâu nay...


Sắc mặt anh thay đổi đến rõ rệt, Nhi đọc được sự bẽ bàng trên gương mặt đang ngày càng tối dần đi đó. Ánh mắt anh như nảy lửa, chốc chốc đã chùng xuống, gần như thất vọng. Như không thể đợi được nữa, cô sợ phải đối diện lại với hình ảnh ngày trước, cô nói tiếp: "Nếu như anh muốn nghe, tôi sẽ nói, anh và tôi đã hết rồi, anh phải tin chứ, anh không thể cứ nhìn vào quá khứ mãi được, anh phải học cách chấp nhận đi".


Giọng cô như lạc hẳn: "Sẽ có người khác yêu anh hơn em..."


Nói rồi Nhi vụt chạy đi, cô mang theo vết thương đang âm ỉ, nước mắt chực trào ra. Đằng sau có tiếng đổ vỡ vọng lại, sắc đến gai người. Cô bỏ anh lại, để anh một mình chống đỡ nỗi đau ngập trời đang giày vò bản thân. Nhưng có ai biết là bây giờ cô cũng đau đớn lắm không? Bước chân Nhi càng lúc càng nhanh hơn, như muốn chạy trốn nơi này...


Tiến về phía cánh cổng lớn, Nhi lê đôi chân đi như người vô hồn, đầu óc cô lúc này hoàn toàn trống rỗng. Đột nhiên có một giọng nói lảnh lót vang tới, hình như là đang gọi tên cô.


"Là Uyển Nhi đấy à?" - Người con gái đứng trước mặt cô tròn mắt hỏi, vẻ ngạc nhiên. Gương mặt sáng sủa, chiếc mũi cao thanh tú, mái tóc nâu bồng bềnh tỏa ra mùi hương bạc hà dịu nhẹ. Thì ra là Thu Vân, Nhi vẫn còn nhớ cô gái này, là một người trong nhóm bạn thân của Hoàng. Nói là bạn thân trịnh trọng thế thôi nhưng làm sao cô quên được ánh nhìn chứa đầy sự ghen tức, đố kị của Vân vào cái ngày Hoàng giới thiệu cô với các bạn. Ngay cả người ngoài nhìn thoáng qua cũng ngầm đoán được Thu Vân có tình cảm với Hoàng...


Hít một hơi thật sâu, Nhi vuốt mặt, gắng để mình bình tâm trở lại, cô ngước lên nở một nụ cười thật tươi: "Xin chào, lâu rồi không gặp". Có vẻ như Vân vẫn chưa hết bất ngờ trước sự xuất hiện này của cô, sau hai năm không tin tức, giờ gặp lại trong hoàn cảnh như vậy quả thực là đột ngột...


Thu Vân mấp máy môi định nói gì thêm nhưng lại thôi, lịch sự cúi đầu chào, nhẹ lách qua người cô, không quên để lại cái nhìn đầy ẩn ý.


Yêu thương mãi mãi


Vân chạy nhanh vào nhà, cất cao giọng vẻ hớn hở: "Hoàng ơi, em có mang theo món anh thích nhất đây!".


Nghe đến đó, Nhi cũng vội rời đi... Lòng cô bỗng tĩnh lại, ít nhất cô biết bên cạnh Hoàng vẫn còn bạn bè, ít nhất cô biết vẫn còn một người yêu thương Hoàng hơn cô... Vừa bước cô vừa nhìn lên bầu trời, khẽ thở dài: "Thu Vân là người tốt..."


***


Một tuần trôi qua.


Kể từ ngày hôm đó, Nhi không thấy Hoàng ở lớp học tiếng Nhật nữa, dãy bàn cuối chỉ còn mình cô ngồi. Nhưng dù sao đấy cũng là điều cô muốn... không gặp có lẽ tốt hơn.


Hôm nay Nhi phải lên trung tâm tiếng Nhật xin đổi lớp, một phần vì giờ học cũ cô bị kẹt, một phần vì muốn cắt đứt mọi liên lạc với anh. Chà! Trời lúc này nắng quá, nắng gay gắt như hồi đầu hè, Nhi bỗng thấy khát nước. Nghĩ đoạn cô liền tìm xem gần đây có quán cà phê nào để ngồi nghỉ không.


Cái nắng nóng hừng hực như lửa đốt khiến đầu óc Nhi choáng váng, mệt mỏi. Mồ hôi từ lúc nào đã bắt đầu túa ra. Rồi như vô tình, ánh mắt cô chợt khựng lại trước hình ảnh một đôi nam nữ đang đi phía đối diện mình. Là Hoàng và Vân... thật là trùng hợp.


Nhi vội quay đầu đi tránh họ nhưng hình như không kịp nữa, anh đã nhìn thấy cô. Cố tỏ ra bình thường nhất, Nhi từ từ tiến lại gần, lướt qua họ như những người xa lạ. Đôi bàn tay nãy còn nắm chặt nay đã giãn ra, trên gương mặt cô vẫn còn vương lại nét bối rối.


Hai người... quả thật rất xứng đôi. Hình ảnh Vân khoác tay Hoàng lại hiện rõ mồn một trước mắt cô.