pacman, rainbows, and roller s
Vị của nụ hôn

Vị của nụ hôn

Tác giả: Sưu Tầm

Vị của nụ hôn


- Tại em thấy chúng em không hợp nên chỉ xem nhau là bạn thôi.


Cô lại trầm ngâm, lại suy tư, rồi quay nhìn anh.


- Anh đang vẽ gì vậy?


- Anh đang vẽ thiên đường. Anh vẫn tiếp tục vẽ.


- Thiên đường?


- Ừ, nơi mà các thiên thần sống bên nhau và họ có thể cùng nhau ngắm hoàng hôn hàng ngày. Nơi đó có gió, có hoa, cỏ, bướm và rất nhiều màu sắc.


- Nơi đó đẹp tuyệt. Thế nhưng sao anh chỉ vẽ mỗi bức này không vậy? Lần nào em cũng thấy anh ngồi vẽ bức này.


- Tại nó đẹp và nó là nơi ở của các thiên thần. Anh chựng lại một lúc rồi vẽ tiếp.


- Vậy anh đã có bạn gái chưa?


- Ừm, đã từng.


- Đã từng? Chắc chị ấy rất đẹp phải không? Mà chị ấy bây giờ ở đâu vậy anh?


Chàng dừng tay, ngước lên nhìn cô gái và rồi nhìn ra ngoài cái cây trơ trụi lá dưới sân.


- Cô ấy rất dễ thương. Cô ấy đang vui vẻ ở một nơi tuyệt đẹp


- Vậy à. Cô lại quay ra nhìn cái cây ấy. Cả hai im lặng. Không nói, không làm gì hết ngoài việc cùng nhìn ra cái cây dưới sân. Bản nhạc không lời nhẹ nhàng du dương và trầm ấm đưa không gian như dừng lại, như đang im lặng.


Vị của nụ hôn


***


Một buổi chiều cuối đông thật lạnh. Mới chỉ hơn bốn giờ chiều mà không còn tia nắng nào dạo chơi trên thân cây trơ trụi dưới sân kia nữa. Cô gái vẫn nhâm nhi tách bạc xỉu nóng của mình. Còn chàng trai, chàng không vẽ nữa, đặt tập giấy A4 lên bàn mà từ từ thưởng thức hương vị tách café đen của chàng.


- Cả tuần nay không gặp em rồi, em có chuyện gì kể anh nghe không? Tuần qua em thế nào?


- Em vẫn vậy thôi anh à. Vẫn đi học, vẫn tám với mấy đứa bạn và vẫn ngồi uống nước với anh nè. Cô mỉm cười nhìn chàng trai. Vẫn là gương mặt này, vẫn lãng tử với đôi mắt đượm buồn. Cô thấy thích thú khi ngồi ngắm cái gương mặt này. Cô áp mặt xuống bàn như một con mèo lười nhưng vẫn đang hướng mắt về anh, vẫn cười đùa với anh.


- Anh không vẽ nữa hả?


- Anh đã vẽ xong rồi.


- Em xem được không?


- Ừ, em xem đi!


Cô thích thú, choàng người ngồi dậy với lấy tập giấy A4. Trang đầu tiên là bức tranh thiên đường với các thiên thần nhỏ bé như những bông hoa bồ công anh tung bay trong gió, đang nô đùa dưới hoàng hôn. Tiếp, một bức tranh vẽ cô gái đang ngồi ngắm chiều tà trên bãi cỏ, chỉ tay về ánh mặt trời. Bức tranh thấp thoáng sau lưng người con gái nhưng cô có thể cảm nhận được đây là một mỹ nữ hay một nàng tiên đang rông chơi ngắm nhìn hoàng hôn. Những bức tiếp theo thật quen thuộc. Đó là cái cây trơ trụi lá đằng kia trong nắng chiều. Cái cây như sống lại, lúc nở hoa, lúc lá vàng, lúc trơ trụi thân với cành. Và cô dừng lại ở bức tranh cuối cùng – một cô gái đang ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài cái cây trong chiều hoàng hôn nắng đỏ. Cô đóng tập giấy lại đặt trước chàng trai và mỉm cười:


- Nó đẹp lắm.


Chàng chỉ cười và nhấp ngụm café đen tuyền sóng sánh. Cô cũng đưa tay với lấy tách bạc sỉu lên làm một ngụm.


- Em có thể hôn anh được không? Cô ngước nhìn chàng trai, mỉm cười, nghiêng nghiêng cái đầu nhí nhảnh sang một bên mà trông gương mặt ngạc nhiên của anh. Lần này anh mỉm cười và nhẹ gật đầu. Và cô lại choàng tới hôn lên đôi môi anh – đôi môi đầy vị café đen.


Cô ngồi xuống tinh nghịch xoay xoay tách bạc xỉu trong tay nhìn chàng trai mỉm cười:


- Vị của nụ hôn vẫn đắng nhưng đã ngọt hơn nhiều rồi. Vậy còn anh, anh cảm nhận được vị gì?


- Nó vẫn giống như cũ – vẫn ngọt, nồng, ấm và thơm.


Hai người nhìn nhau cười rồi cùng nhìn ra ngoài cái cây đang trơ trụi dưới sân kia. Đang là cuối đông rồi, trời vẫn lạnh, gió vẫn se se cuốn trôi cái lạnh ấy lan tỏa mọi ngóc ngách.


"Nụ hôn có vị của người mình yêu hòa quyện với vị tình yêu."


Tp.HCM, tháng 11 năm 2012